
Thành ý thức được bản thân không thể kiềm chế dục vọng, anh liền mạnh mẽ cắn răng, khó khăn lấy tay ra khỏi quần áo của cô. Thân thể căng thẳng của Đại Lê rốt cục được thả lỏng, mềm nhũn tê liệt ngã trong lòng anh, thở dốc kịch liệt.
Trời xám xịt dần sáng lên ngoài cửa sổ, hai người lưu luyến chấm dứt nụ hôn thắm thiết cuối cùng, Đại Lê xuống xe về nhà, người gác cổng đương nhiên biết tiểu thư ra ngoài đêm qua, sáng sớm mới trở về, cũng không nhiều chuyện, Thường Phi chưa thức dậy, Đại Lê lặng lẽ trở về phòng, đúng là không bị phát hiện.
Nhiều ngày tiếp theo, hai người đều ở cùng nhau, ngày mười lăm tháng giêng, Đại Lê và Thường Phi đến bệnh viện thăm Đại Mặc Tường trước, bởi vì buổi tối có hẹn với Tiêu Hữu Thành, gần tối cô mới quay về Đại phủ thay quần áo, vừa cởi áo khoác ra, Tiểu Thanh gõ cửa, “Đại tiểu thư, thiếu soái đã đến.”
“Để anh ấy chờ một lát.” Động tác của Đại Lê nhanh chóng.
Nhưng mà vài phút sau, Tiểu Thanh lại gõ cửa, “Đại tiểu thư, Dung tiên sinh đến.”
“Đã biết.” Đại Lê chau mày, tốc độ càng nhanh hơn.
Trong phòng khách, hai người đàn ông cao quý tuấn nhã giống nhau ngồi đối diện, trên mặt đều hiện ra một nụ cười khiến người ta khó mà nắm bắt.
“Sau khi Dung thiếu về nước, hình như đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”
“Lúc tôi trở về Thượng Hải, thiếu soái đã quay về Bắc Bình, vốn định chờ qua mấy ngày mới đến quý phủ thăm hỏi, cũng không lường trước có thể gặp nhau ở đây.”
Bên cạnh sô pha là một cái bàn thấp, trên đó đặt lên một bình hoa thuỷ tinh, trong bình cắm đầy hoa tulip hồng phấn, Tiêu Hữu Thành tiện tay rút ra một cành hoa, vừa ngắm nghía, vừa nhàn nhã mở miệng: “Nghe nói, Dung thiếu vì vận chuyển một bó hoa tulip, mà không tiếc sử dụng xe riêng, vừa lịch thiệp lại hào phóng, nhưng hoa này hoá ra là tặng cho người phụ nữ của tôi.” Anh trượt tay, cành hoa tulip mềm mại rơi xuống sàn nhà lạnh như băng.
Dung Đình Hiên khẽ cười: “Thiếu soái, lời này tôi nghe không hiểu, nam chưa kết hôn nữ chưa gả chồng, cái gì gọi là người phụ nữ của anh?”
Tiêu Hữu Thành không cười nữa, liếc Dung Đình Hiên một cái, “Tôi rất nghiêm túc.”
Dung Đình Hiên cũng không cười, nghiêm mặt nói: “Tôi cũng nghiêm túc.”
Không khí trong phòng khách đột nhiên căng thẳng, chỉ cần quẹt diêm là có thể bốc cháy, nhưng vào lúc này, trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân, hai người đồng thời quay đầu nhìn, cùng lúc sững sờ tại chỗ.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác màu đỏ mỏng, màu đỏ tươi đẹp, thường ngày cô không mặc màu sắc như vậy, nước da trắng nõn được tôn lên qua màu áo đó.
Đại Lê không tiếp đón Tiêu Hữu Thành, chỉ hỏi thăm Dung Đình Hiên, ba người tán gẫu vài câu không liên quan đến chuyện cảm tình, Dung Đình Hiên đứng dậy cáo từ, Tiêu Hữu Thành giống như chủ nhân cùng Đại Lê tiễn anh ta tới cửa.
Khách đã rời khỏi, chủ nhân cũng ra ngoài hẹn hò, hai người rất ăn ý không nhắc đến Dung Đình Hiên, tay trong tay đi dạo.
(ý nghĩa của hoa tulip hồng phấn: tình yêu vĩnh viễn)
Cô dẫn anh đi ăn chợ đêm, nói là chợ đêm, thật ra cũng chỉ là một con hẻm chật hẹp, hai bên đông nghịt cửa của các quán ăn nhỏ, có một cửa hàng bán các loại thức ăn nhẹ, cũng có một tấm vải bố trải ra bên ven đường bán một chút hoa quả khô.
Đá dưới đường từ lâu đã bị sứt mẻ, gồ ghề; mặt đường ướt sũng, thỉnh thoảng còn có người dội nước ra ngoài; khói dầu từ bên trong các tiệm bay ra, làm cho ngõ hẻm phủ lên một lớp sương trắng mỏng manh, đèn dầu trong tiệm phát sáng, cũng có cửa hàng treo lồng đèn, ánh sáng mờ nhạt, chiếu xuống mặt đường những hình bóng nhợt nhạt.
Có rất nhiều đứa nhỏ chạy trong hẻm, rượt nhau vui đùa ầm ĩ, mặc quần áo thật dày, lại nghịch ngợm, cầm pháo nhỏ phóng khắp nơi, vừa vặn có một cái nổ dưới chân Đại Lê, phản ứng đầu tiên của cô chính là nhảy vào lòng Tiêu Hữu Thành, sau đó mới ý thức được mình đã làm một chuyện mất mặt, cô đường đường là tổng đường chủ của bang Hải Thiên, làm sao lại để một tiếng pháo hù dọa? Vì thế cô tránh ra khỏi người anh, muốn giả bộ giống như không có việc gì xảy ra, Tiêu Hữu Thành hé miệng cười, cười đến mức dịu dàng như một ánh mặt trời sáng lạn, vài cô gái trẻ đứng đối diện, ngây người nhìn anh đỏ mặt, cuối cùng Đại Lê đưa ra một ánh mắt cảnh cáo mới làm cho nụ cười rạng rỡ của thiếu soái vụt tắt.
Hai người vào một quán ăn tên là “Lại ký thang viên” (lại nhớ bánh trôi), phía trước quán ăn tuy nhỏ, nhưng rất sạch sẽ ngăn nắp, ông chủ và người hầu bàn đều là người Tứ Xuyên, Đại Lê hình như quen biết với bọn họ, dùng tiếng Tứ Xuyên chào hỏi, họ nói gì đó mà Tiêu Hữu Thành nghe không hiểu, anh chỉ cảm thấy giọng nói của cô rất êm tai.
Sau khi hai người ngồi xuống, ông chủ chỉ vào một cái đỉnh bằng đồng ở giữa quán, hỏi Tiêu Hữu Thành: “Tiên sinh ngài cảm thấy cái đỉnh kia như thế nào?” Chỉ là một cái đỉnh bằng đồng bình thường, không thấy có gì đặc biệt, Tiêu Hữu Thành không hiểu nhìn Đại Lê, phát hiện cô đang cười trộm, anh khó khăn đối phó với ông chủ xong mới từ lời Đại Lê biết được, ông chủ này vốn cho rằng cái đỉnh kia là đồ cổ thời Lạc Bình, luôn hỏi mọi