
không cách nào điều khiển được nó!"
Lời nói này, làm Chu An An giật mình.
An An ngưng mắt nhìn đôi mắt hắn - bất đắc dĩ mà lại đa tình, giống như cảm giác được hắn cũng có cùng nỗi niềm lo lắng giống cô, giống như hắn cũng sẽ mất đi chính mình, bởi vì yêu cô...
Nhưng điều này có thể sao?
Hắn nếu như yêu cô, như thế nào cam lòng làm cho cô phải thương tâm?
Nhiều năm trước hắn rời đi, kỳ thật trong lòng biết mình khi đó tuổi còn quá nhỏ, rất nhiều kinh nghiệm còn không có, cho nên đem thế giới này nghĩ quá đơn giản, cũng ích kỷ không muốn tương lai của hắn trỉa qua nhiều năm như vậy mà xa cách mình.
Khi đó chỉ cảm thấy, có thể yêu cùng một chỗ, mỗi ngày cùng nơi, vậy là đủ rồi.
Nước mắt, chớp nhoáng rơi xuống.
Hắn sửng sốt, đưa tay thay cô lau nước mắt, đau lòng nói: "Anh không phải là mắng em, ai, tại sao khóc?"
"Diễn Đường..."
Gặp lại ngần ấy thời gian, nàng lần đầu tiên gọi to tên của hắn!
Hắn cảm thấy thực ấm áp cũng dịu dàng, vừa lo lắng lau đi nước mắt của cô, vừa dùng ánh mắt hết sức ôn nhu nhìn cô.
"Anh biết ba của em về sau đã qua đời sao?"
Hắn không nghĩ tới An An đột nhiên nhắc tới cái này, chần chờ một giây sau, gật đầu nhẹ.
Trên thực tế, hắn sau khi về nước có đến nhà tìm cô, trước Giang Diễn Duệ chỉ nói Chu gia đã chuyển đi, chính hắn hỏi thăm mới biết ba của Chu An An đã qua đời, khi đó mất đi liên lạc đã qua thật nhiều năm, hắn thường tưởng tượng một thân một mình Chu An An là thế nào vượt qua? Sau hậu sự, cô lại là thế nào đứng lên?
Nghĩ tới, liền vừa lo lắng lại đau lòng.
Lo lắng An An bị đả kích lớn luẩn quẩn trong lòng.
Lúc này hắn liền hối hận vì mình đi Nhật Bản, nếu như biết mình đi Nhật Bản sẽ khiến bọn họ thàh ra cơ sự này, có lẽ hắn cũng sẽ không đi, không, là nhất định sẽ không đi!
"Không nghĩ tới anh sẽ biết." An An thản nhiên nói: "Ba em là tắc nghẽn cơ tim mà qua đời, ông đi rồi em vụng về tay chân luống cuống không biết làm gì, rồi dì gọi điện thoại cho em, dì nói dì sẽ tới giúp em, sau đó họ hàng đến đây thật nhiều người, đều là những người thật lâu không có thấy thân thích, có người em thậm chí không biết."
Hắn mơ hồ cảm thấy không ổn, nhìn An An ưu thương con mắt, đau lòng chậm rãi dâng lên.
"Ba của em hậu sự làm xong sau, những người thân thích kia bắt đầu nói ba của em nợ bọn họ tiền, kỳ thật bọn họ nói miệng không bằng chứng, em thật sự không biết ba của em có hay không nợ bọn họ tiền, nhưng có vài người rất hung dữ, em rất sợ hãi. Dì em nói, dứt khoát đem nhà bán đi, đem tiền lấy ra trả nợ, còn dư lại có thể tạm thời trang trải cuộc sống của em trong thời gian nào đó. Em không nắm được chủ ý, chỉ có thể đồng ý, sau đó em dùng tài khoản ba để lại gởi ngân hàng ra bên ngoài mua một căn nhà nhỏ, qua hai tháng, phòng ở cũng bán mất."
"Sau đó?" Hắn cơ hồ có thể đoán được kế tiếp phát triển.
"Sau đó? Ngươi nhất định đoán được , cơ hồ mỗi người đều là chủ nợ của ba, mà ngay cả dì em cũng…Em đem bán nhà, còn chưa đủ trả tiền, ba của em còn dư lại bảy mươi vạn gởi ngân hàng, em cũng đã lấy ra, cuối cùng, trên người em chỉ chừa năm vạn khối."
Năm vạn? Hắn nghe được hảo tâm đau.
Khuôn mặt An An đã tràn đầy lệ, hắn mở ra hai cánh tay ôm trọn cô vào lòng, áp bên má mình lên tóc cô, cảm giác bởi vì khóc thút thít mà An An nhẹ nhàng run rẩy.
Giang Diễn Đường an ủi cô."Kia đều đã qua..."
"Em vô cùng hối hận, đó là ba khổ cực cả đời mới mua được nhà ở, trong phòng có rất nhiều kỉ niệm, nhưng em lại đem nó bán mất..." An An đôi mắt đẫm lệ sương mù, nghẹn ngào đến cơ hồ không tự kiềm chế.
Có nhiều hận chính mình?
Từng năm từng năm qua đi, cô đột nhiên phát giác, năm đó những người thân thích khả năng toàn bộ đều không phải là chủ nợ của ba, mà ngay cả người di cô tín nhiệm. ba qua đời đến nay bốn năm, mọi người tất cả đều đối với cô chẳng quan tâm.
Vì những người này mà đem nhà chính mình đi bán, lại càng không thể tha thứ!
"Diễn Đường, em không cách nào tha thứ chính mình..." Cô khóc đến ngổn ngang, đột nhiên từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, đỏ thẫm mắt tràn trề hối tiếc."Em khi đó không có gì cả , tại thời gian lên lớp ngoài tìm việc làm, thật không dễ dàng nuôi sống chính mình, em không biết liên lạc với ngươi như thế nào, về sau càng muốn, không liên lạc cũng tốt... Em khi đó rất bi quan, mỗi ngày đều rất thống khổ, em nghĩ đến lúc anh bỏ em đi Nhật Bản liền tức giận, cảm thấy trên thế giới này đều là người xấu..."
Hắn không có lời nào để nói.
Chớp mắt, hắn hiểu được cuộc sống không thể làm gì.
Là vận mệnh để cho bọn họ tách ra những năm này, hắn công tác gặp được cơ hội thật tốt, An An lại đụng phải bước ngoặt cuộc sống thống khổ, bọn họ đều thân bất do kỷ, chuyện phát sinh chuyện, cho nên tình yêu cũng gặp phải biến cố. Nhưng đây không phải là bọn họ thay đổi, mà là có những chuyện khác cướp đi chú ý của bọn họ, để cho bọn họ bỏ qua tình yêu.
Giang Diễn Đường hiểu, chuyện kỳ thật có thể rất đơn giản.
Bọn họ bây giờ đều khổ tẫn cam lai, bọn họ càng có nhiều thời gian có thể dắt tay đem tình yêu một lần nữa trở lại! Giờ sự nghiệp của hắn đã thành