Snack's 1967
Chiếm Đoạt Em Dâu

Chiếm Đoạt Em Dâu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329494

Bình chọn: 10.00/10/949 lượt.

út, ly nhất nhất rơi vào xuống đất, lại không thể giảm bớt nửa phần tức giận cùng không tin trong lòng Sở Mạnh. Anh không muốn sống ở chỗ này nữa, không muốn đối mặt với người đàn ông trước mặt mà anh gọi là ba nữa, anh cần một mình tĩnh lặng, anh không biết nên làm sao mới phải. . . . . .

Cho đến khi tiếng đóng cửa nặng nề vang lên, Sở Vân Thiên mới mở mắt ra, con trai đã chạy ra ngoài.

"Con đi đâu?" Sở Vân Thiên đuổi theo.

"Không cần ba lo! Để cho con yên lặng một chút! Không cần đi theo!" Sở Mạnh lái xe từ trong nhà để xe ra ngoài. Mặc dù đã sớm biết lái xe, nhưng vẫn chưa tới tuổi cầm bằng lái. Nhưng hôm nay anh không quản nhiều như vậy, nếu anh không phát tiết ra ngoài, anh nhất định sẽ điên.

Toàn bộ ba ngày, anh cũng không có về Sở gia. Anh không biết đối mặt thế nào với mẹ cùng em trai Sở Khương mà anh vẫn luôn cho rằng là ruột thịt.

Gần tối ngày thứ ba, sắc trời u ám, anh cuối cùng đem xe dừng ở địa chỉ mà người phụ nữ kia cho anh. Đó là một nhà trọ cũ kỹ, ngoài cửa sổ treo các loại quần áo đủ màu sắc đung đưa trong gió. Chỗ như thế này người ở được sao? Sở Mạnh không biết mình rốt cuộc làm sao, ma xui quỷ khiến lại đến chỗ này.

"Mẹ, me xem, người kia còn đứng ở phía dưới kìa!" Một cô gái nhỏ mười mấy tuổi muốn đóng cửa sổ lại, ánh mắt nhìn xuống lại vẫn thấy mới vừa rồi chuẩn bị mưa thì một cậu con trai cao lớn vẫn đứng ở nơi đó. Cách mới vừa rồi cô phơi quần áo thì cũng đã một giờ đồng hồ, vậy anh không phải là ở đó thật lâu sao?

"Diệc San, là ai vậy?" Tiêu Tĩnh Nguyệt từ trong phòng bếp bưng nồi canh nóng hổi ra.

"Một anh trai." Mặc dù là từ lầu năm cao nhìn xuống, vẫn còn mưa, nhưng Tiêu Diệc San chính là biết đó là một anh trai dáng dấp rất đẹp mắt, nhưng sao giờ này anh ấy vẫn đứng ở đây? Là chờ ai sao? Chờ người cũng có thể cầm ô mà, mưa lớn như thế sẽ bị ốm mất.

"Sở Mạnh. . . . . ." Theo hướng ngón tay út con gái chỉ, Tiêu Tĩnh Nguyệt thấy được bóng dáng cô đơn đứng không nhúc nhích trong cơn mưa tầm tã. Cô cho là anh sẽ không tin tưởng cô..., cho nên nhiều ngày như vậy một chút tăm hơi cũng không có, cô đang định nếu như anh không đến tìm cô, vậy cô tự mình đến cửa tìm Sở Vân Thiên!

Năm ấy, sau khi chị hai bởi vì khó sinh qua đời, cha mẹ cũng bởi vì chịu rất nhiều đả kích mà lần lượt qua đời. Mà cô cầm một khoản tiền của Sở Vân Thiên tiếp tục đi học, sau khi tốt nghiệp gả cho một nhân viên công vụ. Bắt đầu cuộc sống gia đình tạm ổn trôi qua cũng không tệ lắm, nhưng sau khi sinh con gái, chồng cô si mê đánh bạc, chưa được mấy năm liền tiêu xài tiền gửi ngân hàng, không còn sót lại một đồng trong nhà, chưa kể còn thiếu bọn cho vay nặng lãi. Không chịu nổi cảnh ngày qua ngày trốn nợ, lúc Tiêu Diệc San 4 tuổi, chồng cô dùng khí ga tự sát chỉ để lại một đôi mẹ con sống nương tựa lẫn nhau. Vì trả khoản nợ, Tiêu Tĩnh Nguyệt đem toàn bộ tiền đi cầm cố, oán hận với chồng khiến cô sửa họ lại của con gái luôn.

Những năm này, cô vừa làm cha lại vừa làm mẹ, vừa làm việc vừa chăm sóc con gái, chịu đựng quá nhiều rồi. Nhưng gian phòng nhà trọ tiện nghi lại bị tịch thu do Nhà nước muốn mở rộng đất, điều này có nghĩa là mẹ con cô phải sống một cuộc sống đầu đường xó chợ lần nữa. Cô không muốn cuộc sống như thế; một ngày thu dọn đồ đạc, cô lại thấy được di vật của chị hai, một bản ghi chép là nhật ký của chị cùng những yêu hận dây dưa với Sở Vân Thiên.

Cô cũng là không còn cách khác. Năm đó mặc dù đã đáp ứng Sở Vân Thiên không hề nói chuyện này nữa, nhưng cuộc sống bức bách thì có biện pháp gì khác sao? Huống chi năm đó là anh ấy có lỗi với chị hai, đưa cho anh ta giá cao một chút thì thế nào đây? Cho nên, cô trực tiếp tìm được Sở Mạnh. Cô tin tưởng Sở Vân Thiên nhất định sẽ thỏa hiệp.

"Mẹ, mẹ biết anh ấy sao?" Tiêu Diệc San nghe được từ miệng mẹ gọi ra tên tuổi anh hai đó, trong lòng hưng phấn lên.

"Diệc San, nhanh lên một chút, đi lấy cái ô cùng mẹ đi xuống. Anh ấy là anh họ cô!" Tiêu Diệc San cũng kích động đến thiếu chút nữa nói không thành tiếng.

Thì ra là anh ấy là anh họ cô!

Sở Mạnh đi theo Tiêu Tĩnh Nguyệt lên trên lầu, còn chưa kịp hỏi cái gì, cả người gục xuống. Toàn bộ ba ngày ba đêm, anh không nhắm mắt lại, rốt cuộc vẫn là mệt mỏi!

Thì ra là anh ấy là anh họ cô! Dáng dấp anh ấy thật đẹp măt! Giống như Lưu Xuyên Phong trong truyện tranh vậy. Tiêu Diệc San cầm trong tay một cái khăn lông nóng ướt nhẹp không ngừng lau mồ hôi không ngừng chảy ra từ trán anh. Anh nóng rần lên, uống thuốc hạ sốt rồi bắt đầu đổ mồ hôi. Mẹ nói một lát sẽ khỏi, nhưng bây giờ anh ấy sao còn không tỉnh lại?

"Em là ai?" Sau khi hạ sốt, Sở Mạnh cảm giác giống như ngủ một giấc rất dài rất dài, tỉnh lại cảm thấy cảnh còn người mất. Đây là nơi nào? Nơi này đơn sơ như vậy sao? Còn có cô gái nhỏ nằm bên cạnh lúc anh ngủ là ai?

"Sở Mạnh, con đã tỉnh?" Cửa mở ra, đi vào là Tiêu Tĩnh Nguyệt tươi cười.

"Diệc San, đứng dậy đi!" Tiêu Tĩnh Nguyệt đi tới bên giường, vỗ vỗ bả vai con gái. Tối hôm qua đến bây giờ nó vẫn kiên trì muốn chăm sóc Sở Mạnh ngã bệnh, ngay cả người làm mẹ như cô cũng không thay đổi được gì.

"An