
y A Tự còn có chút chuyện, bọn anh xử lý xong sẽ lập tức tới được không?"
"Chồng à, cục cưng muốn ăn bánh ngọt, vậy bọn em ngồi ở cửa hàng đối diện khách sạn được không?" Thì ra là anh còn đang bận! Cô cũng bớt lo lắng. Có phải A Tự quá đáng lắm không? Chồng cô thật vất vả mới nghỉ ngơi được, thế mà anh ta lại phí hết tâm tư tìm việc cho chồng cô làm!
"Được. Cẩn thận một chút, bọn anh lập tức đến." Sở Mạnh giơ cổ tay lên, đại khái còn 15 phút nữa là có thể kết thúc.
"Ba, Nguyệt Nhi nhớ ba." Tiểu công chúa không cam lòng bị lạnh nhạt, nằm úp về phía bên cạnh điện thoại mẹ, hướng về phía điện thoại nói to.
"Tiểu bảo bối, ba cũng nhớ con. Ngoan ngoãn nghe lời mẹ, ba lập tức tới ngay." Vừa nghe đến giọng nói đáng yêu của con gái, oán hận của Sở Mạnh đối với Tống Tử Tự lại thêm một tầng. Là bác sĩ, vốn là phải làm chuyện cứu người, chạy đến công ty chỉ biết ảnh hưởng công việc bình thường thôi, mặc dù cậu ta ở đại học cũng học thêm ngành Quản Trị Doanh Nghiệp. Cũng không biết Đại lão Tống gia nghĩ thế nào, cố tình muốn cậu ta tới công ty làm việc mới cam tâm.
"Ba hẹn gặp lại." Lấy được cam kết, tiểu công chúa ngoan ngoãn nắm tay mẹ đi đến cửa hàng đồ ngọt đối diện.
"Mẹ, con còn muốn một cây kem, có được không?" Sở Dao Nguyệt thoải mái ngồi trên ghế chơi ghép hình.
"Con ngồi ở đây, không được đi đâu đó. Mẹ đi tới bên kia." Phục vụ vừa mới đi, Ngưng Lộ ngại lại kêu người ta tới đây nữa, dù sao từ đây đến đó cũng không xa, cô tự đi được rồi.
"Con biết rồi mẹ." Sở Dao Nguyệt cũng không ngẩng đầu lên nói.
"Xin chào quý khách." Từ lối vào truyền đến giọng nữ cứng nhắc, đi vào là một người đàn ông lịch sự, nhã nhặn, phong độ của người trí thức khiến người ta nhìn một cái cũng biết là một học giả bụng đầy kinh luân.
Đường Tĩnh Đằng không thể tin vào mắt mình, bóng lưng người phụ nữ kia quen thuộc như vậy, sẽ không phải là người kia anh biết chứ?
Anh sửng sốt.
"Quý khách còn cần gì nữa không?" Nhân viên trước quầy nhẹ giọng hỏi.
"Không cần, cám ơn!" Ngưng Lộ không để ý đến có người đi vào, hơn nữa từ khi đi vào người kia vẫn nhìn chằm chằm cô. Cô cầm nước đá bào sau đó xoay người đi về phía con gái ngồi.
Giọng nói quen thuộc như vậy, gò má quen thuộc như vậy, không phải cô thì là ai? Cho dù đã xa cách nhiều năm, nhưng bóng dáng cô nhưng vẫn in trong tim anh. Biết rất rõ ràng không nên cũng không thể, anh vẫn không thể quên được thì làm thế nào?
"Ngưng Lộ, là em thật sao?" Lời vừa ra khỏi miệng, Đường Tĩnh Đằng phát hiện giọng nói mình kích động cùng không tin như vậy.
Đang đi về phía con gái, Ngưng Lộ nghe có người gọi tên cô, lập tức sợ ngây người. Trước kia lúc đi học, cô ít thân quen với bạn học, huống chi việc học của cô lại gián đoạn, cộng thêm lại có con nhỏ, căn bản cũng không có thời gian gặp gỡ người khác nhiều. Mấy năm này cô vẫn ở nước ngoài, vừa trở về không bao lâu sao lại có người nhận ra cô chứ? Huống chi là đàn ông nữa.
Nhưng giọng nói kia như từ chân trời xa xôi truyền đến, vừa xa vừa gần, vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm.
"Ngưng Lộ, anh là Đường Tĩnh Đằng, em quên anh rồi sao?" Anh đi nhanh đứng trước mặt cô, cẩn thận nhìn cô, nhìn cô nhiều năm không thấy lại chẳng thay đổi ở những nơi khác nhau. Trong mắt anh bắn ra chân tình cuồn cuộn và dịu dàng, đây là cô gái khiến anh không yên lòng mấy năm nay, rốt cuộc anh cũng gặp lại được cô! Nhưng ánh mắt kinh ngạc không thôi của cô là đã quên anh rồi sao?
Cô vẫn đẹp như vậy, thậm chí còn đẹp hơn 7 năm trước: tóc dài đến thắt lưng, lông mày và lông mi càng làm nổi bật khuôn mặt cô, lúc này đã hoàn toàn không nhìn thấy nét u buồn trên mặt cô, bây giờ hiện lên trên mặt cô chính là hài lòng, vui vẻ. Cô gái hai mươi bảy tuổi lại thêm dáng vẻ thùy mị, thướt tha của phụ nữ trưởng thành, nhìn ra được cô sống rất tốt. Là vì ở bên người đàn ông cường thế họ Sở kia sao?
Nhưng anh nghe nói Sở Mạnh mấy năm trước đã không còn ở Sở Thành nữa. Sở dĩ anh đi nghe ngóng động tĩnh giới kinh doanh là vì trong tiềm thức còn muốn biết tin tức của cô. Mặc dù anh biết mình chẳng thể làm gì, nhưng trái tim sẽ không tự chủ được mà quan tâm trong lặng lẽ …
Phần 2
"Đường đại ca. . . . . . Là anh." Ngưng Lộ nhẹ nhàng gọi anh. Cô thật không ngờ sẽ gặp lại anh, cô hồi tưởng lại thì cảm thấy giống như vừa trải qua một vòng luân hồi dài như vậy. Người đàn ông này đã từng cho cô ấm áp, cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ gặp lại anh lần nữa.
"Ngưng Lộ, thật may, em vẫn còn nhớ anh." Vẫn là nụ cười quen thuộc mà ấm áp như vậy, đã nhiều năm vẫn chưa từng thay đổi.
"Anh. . . . . . sao anh lại ở đây?" Mới gặp còn kinh ngạc, Ngưng Lộ khôi phục bình tĩnh. Trong cuộc sống cô không nhiều bạn bè lắm, thời gian gặp gỡ Đường Tĩnh Đằng cũng không lâu, nhưng anh đã coi cô như là một người bạn cũ.
"Cháu gái nhà anh chỉ định muốn ăn bánh ngọt tiệm này, tiện đường đi qua mua thôi." Anh cũng mới về nước không lâu, hôm nay vừa đúng đi thăm một số bạn bè cũ, chị gái gọi bảo tới đây mua bánh ngọt.
"Đường đại ca, trùng hợp thế sao. Có rãnh không bằng uống chung ly cà phê?" Ánh mắt nhìn qua chỗ khác,