
h đang yêu em. . . . . ." Đây là ác ma hấp dẫn thanh âm a.
"Ừ, không cần. . . . . ." Thiên Sứ tại sao muốn đối với cô làm ra hành động tà ác như vậy đây? Giữa ngón tay ướt át một mảnh cô rốt cuộc động tình với anh.
"Đừng gọi anh Thiên Sứ được không? Gọi ông xã." Lần nữa nằm lại bên người của cô nâng mặt cô lên. Gương mặt thuần khiết chân mày mảnh mai như vẽ cực kỳ chọc người trìu mến. Thì ra trong quá trình này có cô tham dự mới làm cho người ta toàn thân vui vẻ a! Đáng tiếc cũng chỉ có sau khi say cô mới có thể ở trước mặt anh biểu lộ vẻ mặt này, anh không muốn buông tha cơ hội hiếm có này, anh muốn thật tốt cùng cô hưởng thụ trận mây mưa vui vẻ.
"Không gọi. . . . . ." Sự cố chấp trong đầu cô, ông xã trên danh nghĩa của cô không dịu dàng giống thiên sứ như vậy !
Cô bé ăn vạ giọng vừa yêu kiều vừa non nớt, dịu dàng đến tim một đàn ông cũng hoàn toàn tan chảy. Nếu lúc này cô bảo anh đi nhảy lầu, Sở Mạnh nghĩ anh sẽ đi .
Đêm nhiệt tình vừa mới bắt đầu. Quần áo từng cái từng cái ném trên mặt đất, tiếp theo là ra giường gối đầu không cái nào may mắn thoát khỏi.
Đàn ông thô thở gấp phụ nữ là loại thật thấp tiếng cầu xin tha thứ đan vào chung một chỗ, vang vọng trong phòng ngủ to lớn, thật lâu chưa từng ngừng nghỉ. Thì ra là có cô đáp lại khi hoan ái là cảm giác hưng phấn như vậy!
Chưa hoàn toàn thỏa mãn, mồ hôi không đan xen vào nhau, không có vô cùng tinh tế. Rốt cuộc vẫn phải phóng túng rồi, trầm luân. Anh và cô ở sau hồi hoan ái kịch liệt đó, ôm nhau ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Ngưng Lộ ở trong một loại cảm giác đau đớn xa lạ tỉnh lại, còn chưa mở mắt đầu lập tức truyền đến cảm giác đau kịch liệt giống như có vô số tiểu nhân đánh vào đầu cô. Cô bị sao vậy?
"Ưm. . . . . ." Than nhẹ nghĩ muốn chuyển thân thể, nhưng vừa động đau đớn càng trở nên mãnh liệt hơn, không thể làm gì khác hơn là lại nằm trở về.
"Còn muốn uống không?" Giọng nam quen thuộc ở bên tai cô vang lên mang theo ám ách mới vừa tỉnh táo lại, bàn tay thon dài của đàn ông cũng vuốt vuốt cái trán đang tác quái của cô: "Đừng nói với anh, em quên anh là ai." Di? Chẳng lẽ còn đang nằm mơ hay sao? Đôi con ngươi trong suốt của Ngưng Lộ lập tức mở ra, nhìn vào đôi mắt đàn ông hiếm khi tươi cười. Sao lại là anh ta? Tối hôm qua không phải cô cùng uống rượu với thiên sứ sao? Tại sao khi tỉnh lại lại thấy anh ta nằm bên cạnh?
Cô làm sao có thể quên anh ta là ai đây? Thân thể hai người dưới chăn kề sát vào nhau làm cô lập tức hiểu được tối hôm qua bọn họ trải qua một đêm như thế nào. Từng chuyện đêm qua giống như phim đang được chiếu lại trong đầu cô làm sắc mặt cô trở nên tái nhợt.
Cô tựa hồ uống say đến không có ý thức, nhưng những chuyện đã xảy ra lại vẫn nhớ rõ ràng như vậy. Trời ạ, bàn tay trắng noãn che gương mặt trắng bệch. Cô rốt cuộc làm gì rồi hả? Cô không phải rất ghét anh ta đoạt lấy và đụng chạm sao? Tại sao còn như kỹ nữ quấn anh ta không buông? Rõ ràng là hận anh ta sao còn có thể đáp lại anh ta? cô thật hoàn toàn rơi xuống rồi.
Cô hối hận. Từ trong mắt cô cùng thân thể mềm mại càng ngày càng cứng ngắc Sở Mạnh biết cô hối hận mấy hồi hoan ái nhiệt liệt tốt đẹp giống như mộng kia. Biết rõ sau khi thanh tỉnh lại cô nhất định là hận anh, nhưng tại sao khi chứng kiến một màn này tim cư nhiên lại có loại cảm giác như đau đớn? Chẳng lẽ anh cảm nhận sai sao?
"Được rồi, thức dậy đi, mười giờ sáng không phải có một tiết học sao? Đừng tới trễ." Sở Mạnh buông cô ra đứng dậy đi vào phòng tắm, anh không muốn phá hư không khí đã từng tốt đẹp như vậy.
Ngưng Lộ kéo chăn đắp qua thân thể đang phơi bày của mình, cắn miệng không nói lời nào. Cảm giác nhức đầu dường như mãnh liệt hơn rồi, sau khi rời đi nhiệt độ thân thể của anh cô thế nhưng cảm giác thân thể mình trở nên lạnh. Trời ạ, cô sao có thể đối với một người đàn ông kể từ lần gặp đầu tiên đã luôn ép buộc cô có cảm giác không muốn rời xa? Sở Khương người mà cô vẫn yêu tận đáy lòng đâu? Cô rất vô dụng a! Cũng rất hận mình. Tại sao lại biến thành như vậy? Tại sao? Cô không nên như vậy, không nên!
Cô thế nhưng có thể hối hận thành như vậy? Sở Mạnh tắm sơ Không tới năm phút đồng hồ đã từ phòng tắm ra ngoài thấy cô níu lấy chăn gương mặt ảo não cùng chán ghét. Đúng vậy a, chán ghét. Trong đôi con ngươi xinh đẹp đó thoáng hiện không phải là chán ghét thì là cái gì a? cô đối với chuyện xảy ra đêm qua nhất định vô cùng hối hận. Cứ như vậy hận anh?
Sở Mạnh nhịn xuống cơn giận đang dần tăng lên trong lòng ngồi lại bên giường, đưa tay muốn sờ đầu cô, cô lại vọt tới làm cho anh chụp hụt.
Cô lại ở sáng hôm sau sau khi hai người hoan ái xong từ chối không cho anh chạm vào? Xem anh là cái gì a?
“Em còn dám tránh nữa cứ thử xem?” Trừ biết uy hiếp cô ra anh thật không tìm được cách nào có thể làm cho cô khuất phục, ít nhất làm cho cô không ghét anh như vậy.
“Anh tránh ra, tôi muốn mặc quần áo.” Ngưng Lộ không muốn cãi cọ với anh, dù sao cô chưa bao giờ chiếm thế thượng phong.
“Mặc thì cứ mặc, tại sao bảo tôi tránh? Trên người cô có chỗ nào mà tôi chưa thấy qua, chưa hưởng qua? Hả?” Sự lãnh đạm của cô là