Chiếm Đoạt Em Dâu

Chiếm Đoạt Em Dâu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328105

Bình chọn: 8.00/10/810 lượt.

m điện thoại di động càng nghe mày nhíu càng chặt, ở trước khi cúp điện thoại dặn dò một câu làm cho mọi người đều kinh ngạc, bao gồm Ngũ Thiên Nghiên. Bởi vì anh nói: "Lập tức đưa đến bệnh viện, tôi sẽ lập tức tới."

Sở tổng muốn đi đâu a? Phương án của bọn họ không phải sắp thảo luận đến điểm mấu chốt rồi sao? Người làm việc điên cuồng như anh ta sao có thể nói đi là đi? Hơn nữa sản phẩm này lại là sản phẩm chủ lực liên quan đến tương lai vài năm sau của Sở Thành!

“Các vị tiếp tục thảo luận, tôi có việc đi trước.” Sở Mạnh không giải thích câu nào trực tiếp cầm lên áo khoác giắt phía sau ghế đi ra ngoài.

“Sở đại ca, anh như vậy không thể được a!” Ngũ Thiên Nghiên đứng lên cả gan khiêu khích người đàn ông muốn bước ra khỏi cửa. Ha ha! Cô đoán anh tạm thời đi khẳng định có liên quan tới cô vợ nhỏ của anh ta.

Thân thể cao lớn của Sở Mạnh đi tới cửa dừng lại một chút, hắng giọng: “Thiên Nghiên phương án này giao cho cô toàn quyền giải quyết. Còn có hạng mục hợp tác với tập đoàn K & P ở Pháp cũng do cô đi nói.” Nói xong cũng không quay đầu lại đi ra ngoài. Cô ngại ăn no rỗi việc đúng không? Anh cho cô ăn tới nuốt không được muốn ói cũng không xong. Xem cô lần sau còn dám nhiều chuyện không!

“Sở Mạnh, anh đừng có quá đáng. Tôi cũng không phải ông chủ ……” Tư Liệu cầm trên tay Ngũ Thiên Nghiên hung hăng ném trên mặt bàn. Mẹ kiếp, cái này quá độc ác đi!

"Chúc mừng a, Thiên Nghiên. Hiếm khi Sở Tổng xem trọng cô như vậy."

“Thật đáng mừng! Nếu có thể đem hợp đồng với tập đoàn K & P nói xong thì nhân vật phong vân của Sở Thành chúng ta năm sau sẽ là cô Ngũ Thiên Nghiên.”

"Chúc mừng cái rắm a! Đây là anh ta muốn trả thù tôi, muốn tôi mệt chết!” Xem ra lời nói thật không thể nói lung tung, càng không thể đắc tội với thứ đàn ông keo kiệt.



Xe thể thao Lamborghini lấy tốc độ một trăm tám mươi tại con đường trung tâm thành phố vượt qua mấy cái đèn đỏ hướng bệnh viện trung tâm chạy như điên.

“Tiên sinh, xe của ngài không thể dừng ở đây. Nếu bị lôi đi.” Trước tòa nhà bệnh viện trung tâm, Sở Mạnh trực tiếp đem xe dừng ở ven đường sau khi đóng cửa xe hướng cổng chính bệnh viện chạy thẳng tới. Nhân viên trực ở cửa ra vào thấy vội vàng đuổi theo. Người đàn ông này cũng quá quá đáng đi? Sao có thể dừng xe ở chỗ này? Đây là đường cái a, chặn ở đó bảo người ta làm sao qua lại? Có tiền cũng không thể không để ý a!

"Chìa khóa xe ở chỗ này, anh thích kéo đi đâu thì kéo.” Sở Mạnh xoay người, không nhịn được đem chìa khóa trong tay nhét vào trên tay nhân viên làm việc xoay người rời đi. Anh không có nhiều kiên nhẫn như vậy cùng anh ta dây dưa anh muốn đi xem cô gái kia thế nào. Không biết a Tự đã tới chưa? Lúc đang trên đường tới anh đã gọi điện bảo Tống Tử Tự xuống xem một chút, đúng lúc anh ta mới làm xong một ca phẫu thuật.

Đây là tình huống gì? Nhìn chìa khóa xe trong tay con ngươi nhân viên làm việc đều muốn rớt ra rồi. Đây cũng không phải loại xe thường a, là Lamborghini a! Anh ta hào phóng như vậy anh cũng không ngại giúp anh ta lái xe xuống bãi đậu xe ngầm, ha ha, rốt cuộc có thể thử cảm giác sờ vào xe nổi tiếng a!

“Này, Mạnh cậu có thể tuân thủ luật lệ giao thông được không? Cửa chính bệnh viện không thể dừng xe, ảnh hưởng không tốt.” Tống Tử Tự vẫn đứng bên cạnh cột đá thật cao ở cửa chính thấy hết toàn bộ việc mới vừa xảy ra, chậc chậc! Người bạn này của anh càng ngày càng lớn lối, phách lối đến làm cho anh cũng không thể nhìn nổi nữa.

“Sao cậu lại ở chỗ này?” Sở Mạnh thấy Tống Tử Tự hai tay ôm ngực đứng ở nơi đó. Anh không phải bảo anh ta đi xem cô bé đó sao? Sao anh ta lại ở chỗ này? Đặc biệt tới chờ anh sao? Không thể nào, anh có tay có chân không cần đợi.

“Tới đón cậu a! Quan tâm cô ấy như vậy à?” Vẻ mặt Tống Tử Tự vẫn còn buông lỏng cười cười, đưa tay ra ý bảo nhân viên làm việc đem xe lái tới bãi đậu xe.

“Người đâu!” Sở Mạnh không để ý tới anh ta cười nhạo đi thẳng vào bên trong.

"Cậu đi đâu vậy?” Tống Tử Tự đi theo phía sau thấy anh hướng phòng cấp cứu đi tới mới mở miệng hỏi. Người này thiệt là! Luôn tự cho là đúng.

“Cô ấy rốt cuộc ở đâu!” Lửa giận của Sở Mạnh đã bốc lên, đáng sợ tới mức hộ sĩ và bệnh nhân đi ngang qua cũng cách thật xa.

“Ở phòng bệnh trên tầng cao nhất, đã không sao, chích một mũi đã ngủ rồi, khi tỉnh lại là có thể về nhà.” Tống Tử Tự không muốn chọc vào con sư tử đã mất đi lý trí kia.

Trên giường bệnh, cô đã ngủ, một khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn toàn không có huyết sắc. Hộ sĩ mới vừa bắt xong chai nước biển thấy bọn họ đi vào, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Bác sĩ Tống” liền lui ra.

Sở Mạnh ngồi xuống bên mép giường nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh buốt. Một người khỏe như vậy sao có thể nói bệnh liền bệnh!

“Thật sự quan tâm cô ấy như vậy?” Tống Tử Tử ngồi xuống ghế sofa, thuận miệng hỏi.

Sở Mạnh đem tay nhỏ bé bỏ vào trong chăn, đứng dậy đi tới sofa ngồi xuống bên cạnh Tống Tử Tự.

“Bây giờ có thể nói cho mình biết, cô ấy rốt cuộc như thế nào?” Sở Mạnh sờ sờ túi lấy ra thuốc muốn hút, nhưng nghĩ đến đây là phòng bệnh a. Khi anh ở dưới lầu rõ ràng cũng đã hỏi cậu ta không chỉ một lần, cậu


XtGem Forum catalog