
phía trên Kế Toán. Tả Cường bước một bước dài xông tới đánh cho hắn bất tỉnh, đưa tay kéo Kế Toán trốn ở góc phòng ra ngoài.
Kế Toán mặt xám mày tro nhìn Chiến Chiến, trên mặt đột nhiên hiện ra vẻ hoảng sợ: "Chị Chiến cẩn thận!"
Chiến Chiến vừa quay người, mặt của ‘mũ lưỡi trai’ đang ở trước mắt, hắn ta dữ tợn che mặt giơ gậy ráng sức đánh lên đầu Chiến Chiến, Chiến Chiến nhanh chóng lui về phía sau, quả đấm nắm chặt sắp đánh lên mặt hắn.
Nhưng ‘mũ lưỡi trai’ lại đột nhiên ngừng lại, bị người bóp cổ từ phía sau, trên mặt ‘mũ lưỡi trai’ nhất thời hiện lên biểu tình thống khổ dị thường. Cổ áo hắn ta cơ hồ siết khiến hắn hít thở không thông, ‘mũ lưỡi trai’ bỏ cây gậy trong tay xuống giải cứu cổ của mình, lúc giãy giụa, lộ ra gương mặt tuấn tú sau lưng.
Là Tùy Nhạc.
"Đánh con gái có phải quá đê tiện hay không." Tùy Nhạc mỉm cười xách ‘mũ lưỡi trai’ đến trước mắt Chiến Chiến, chợt buông tay ném hắn ta ra, khi lưng đối diện Chiến Chiến, trên mặt Tùy Nhạc lộ ra biểu tình âm trầm khiếp người.
‘Mũ lưỡi trai’ nhìn thấy Tùy Nhạc, trong mắt thoáng qua kinh hoảng, rồi sau đó thay bằng biểu tình hung ác hơn nhào tới Tùy Nhạc, chỉ thấy Tùy Nhạc cong đùi phải lên, rồi sau đó nghiêng người đá mạnh ra ngoài, chân dài hiện ra 90 độ tiêu chuẩn, khi hạ xuống, ‘mũ lưỡi trai’ bị đá trúng lồng ngực hôn mê bất tỉnh.
Tất cả nhanh đến làm cho người ta có chút kinh ngạc.
Vậy mà, đang lúc ba người nghẹn họng nhìn trân trối, vị "Anh hùng" đột nhiên xuất hiện này, lại ngoài dự đoán cúi người xuống, nhếch nhác ôm đùi phải, thống khổ kêu rên nói: "Ai u, sao lại đau vậy!
Tả Cường và Kế Toán dùng sợi dây buộc bánh xe trói những người đó lại, đè dưới đất chờ cảnh sát đến giải quyết.
Chiến Chiến đưa khăn lông lạnh cho Tùy Nhạc để anh thoa mắt cá chân, vẻ mặt nghi ngờ hỏi người đang thống khổ: "Anh rốt cuộc có võ hay không?"
"Khụ khụ, anh chỉ có thể nói. . . . Anh có chút kiến thức cơ bản."
"Kiến thức cơ bản gì?"
Sức đá người của anh rất đủ, nhưng bất kể là tư thế ra chân, hay là phương thức công kích, cũng thật là quỷ dị, cô chưa từng thấy, Chiến Chiến hỏi tới: "Karate? Teakwondo? Judo?"
"Ách. . . . . ."
"Ách cái gì ách! Đàn ông mà ngượng cái gì!"
Tùy Nhạc đỏ mặt, thẳng thắn trong cái nhìn soi mói của mọi người: "Thật ra thì, anh đã luyện hai năm. . . Nam tử kiện mỹ thao (Bài tập giúp đàn ông khỏe đẹp)."
Kế Toán ngây ngẩn cả người, Chiến Chiến cũng ngây ngẩn cả người.
"Anh Tùy. . . . Anh nói là quần bó sát giống như những siêu nhân mặc trên ti vi. . . ." Kế Toán khoa tay múa chân “1-2-3-4 nhảy nhảy nhót nhót. . . đó à?"
Chiến Chiến thấy Tùy Nhạc đỏ mặt gật đầu, trong đầu đột nhiên hiện lên bộ dạng anh mặc đồ thể thao màu đỏ huơ múa tay chân, liền nhịn không được điên cuồng cười lên: "A ha ha ha ha, kiện mỹ thao a ha ha Hàaa...! Tùy đầu lớn, em thật sự phục anh à ha ha. . . ."
Tùy Nhạc sờ sờ lỗ mũi: "Buồn cười thế à. . . . ."
Chiến Chiến ôm bụng, thở không ra hơi cười hắn: "Anh còn không biết ngại mà nói là kiến thức cơ bản. . . . Có thể đá ngã người cũng xem như anh may mắn!"
Tùy Nhạc cúi đầu uất ức xoa chân, khóe miệng lại nhẹ nhàng rung động.
Tả Cường khẽ hé miệng trong tiếng cười của Chiến Chiến, ánh mắt nhìn Tùy Nhạc hiện lên một nụ cười: một cú đá thật tốt, lại có thể bị cậu ta nói thành nam tử kiện mỹ thao.
Tả Cường ngó mặt đi chỗ khác, quát Kế Toán đang nén cười đến thở hổn hển: "Cậu, tới đây kéo mấy tên này ra ngoài với tôi, một lát 110 sẽ tới."
Kế Toán hiểu ý, thức thời theo sát Tả Cường nhanh chóng rời đi, để lại không gian cho hai người trên ghế sa lon.
Chiến Chiến thật vất vả dừng cười, lại thấy Tùy Nhạc vẫn giữ bộ dạng cô đơn cúi đầu xoa chân, cô gãi gãi đầu, dù nói thế nào, người ta cũng coi là cứu cô, cô cười nhạo như vậy thật không tốt.
"Cái đó. . . . Đau lắm hả? Hay em đưa anh đi bệnh viện xem một chút?" Chiến Chiến vắt khăn lông, tiến tới trước mắt anh, cẩn thận quan sát sắc mặt của anh, thấy anh lắc đầu, cô không nhịn được đưa tay vỗ vỗ bờ vai của anh “Vậy cần em giúp anh làm gì không?"
Tùy Nhạc nghe vậy chợt ngẩng đầu lên, trên mặt làm gì còn chút uất ức nào, cặp mắt sáng ngời: "Vậy anh muốn đổi một lần gặp Đình Đình ——"
Chiến Chiến dùng khăn lông phất lên mặt của hắn: "Đổi cho anh cái đầu quỷ!"
Dứt lời, cô nhào tới muốn đánh người được voi đòi tiên, người lại đột nhiên ngã ngồi trên đùi Tùy Nhạc, Tùy Nhạc nhanh chóng ôm chặt Chiến Chiến, trong thanh âm lộ ra lo âu: "Thế nào!?”
******
"Ai u đau chết mất!" Chiến Chiến nằm trên giường xoa bóp, gào lên đáng thương, cô nghiêng đầu nhìn Tùy Nhạc rảnh rang đứng ở một bên, thở phì phò oán trách “Em đã nói không cần đến bệnh viện, nhìn em chịu tội anh rất thích, ai u ——"
Trên đùi phải có một bàn tay đè xuống khiến cô kêu đau, bác sĩ trung y râu ria hoa râm không khách khí ráng sức: "Người tuổi trẻ bây giờ thật đúng là xem mình làm bằng sắt, không cần đến bệnh viện?" Nói xong, lại xoa rượu thuốc lên đầu gối khẽ sưng lên của Chiến Chiến, chà xát xong lại vỗ một cái "Pằng".
Đôi tay Tùy Nhạc cắm ở trong túi, bị tiếng hô kinh hãi của Chiến Chiến và độn