XtGem Forum catalog
Chiến Lang

Chiến Lang

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323460

Bình chọn: 8.5.00/10/346 lượt.

hắn, nói nhỏ.

“Ta có thể.” Hắn trả lời chắc như đinh đóng cột, trong mắt lộ ra hung ác đã lâu không thấy.

Hắn đương nhiên có thể, hắn không muốn cô lại bị kéo vào chiến tranh, lại càng không muốn để người ta phát hiện ra tài năng của cô, không muốn cô biến thành món đồ để người người tranh đoạt.

Tú Dạ biết hắn có thể, cũng có thể nhìn ra quyết tâm từ trong mắt hắn.

Vì cô, hắn có thể trở nên ích kỷ hơn ai hết, có thể lại vứt bỏ kiêu ngạo, tự tôn, lương tâm, vứt bỏ tất cả, có thể lại biến thành A Lãng Đằng người người e ngại cũng phỉ nhổ.

Nhưng cô không muốn như vậy, cô không muốn hắn vì cô mà mất đi tất cả.

Cô hiểu hắn, hiểu hắn hơn chính bản thân hắn. Tú Dạ dịu dàng nhìn hắn, chỉ hỏi một câu.

“Vậy vì sao chàng còn ngồi đây?”

Hắn run lên, cắn chặt răng.

Cô biết, hắn có tình có nghĩa với những người ở đây, không thể bỏ mặc họ, cho nên mới tiếp tục ở lại, cho nên mới còn ngồi ở đây.

Tú Dạ buông tay hắn, đứng lên, định giương giọng ngăn mọi người tranh cãi, hắn bỗng nhiên đứng dậy, kéo cô đi về nhà.

Trong đám đàn ông đang cãi nhau không có mấy ngươi chú ý tới, những người nhìn thấy cũng vì đang cãi hăng say nên không đuổi theo.

Hắn lôi cô về nhà, kéo thẳng tới sân sau.

“Trương Dương, đợi chút, chàng làm cái gì vậy!”

“Mang nàng đi!” Hắn một tay khiêng cô trên vai, mắng: “Ta mẹ nó bị điên mới có thể để nàng vì cứu những người kia mà lâm vào nguy hiểm!”

“Thả ta xuống.” Cô túm lấy lưng áo hắn, vỗ lên tấm lưng dày rộng của hắn, “Trương Dương, thả ta xuống! Chúng ta mà đi, cả đời chàng sẽ dằn vặt, nghĩ rằng nếu lúc này chúng ta ở lại có thể cứu bao nhiêu người. . .”

Hắn thả cô xuống, nhưng lại đặt trên lưng ngựa, bởi vì hắn đã xoay người lên ngựa.

Cô ngồi trên lưng ngựa, đối mặt hắn, đỡ lấy mặt hắn, nói: “Ta biết ta có thể cứu bao nhiêu người, ta biết chàng có thể cứu bao nhiêu người, 5824 người, đây là số người đăng ký vào thành buổi trưa hôm Tát Lâm đưa tới, chẳng lẽ chàng nên vì ta mà trơ mắt nhìn họ mất mạng sao? !”

“Nàng phải biết ta vốn không phải người tốt! Ta mẹ nó đã sớm khốn nạn đến tận cùng rồi!” Con ngươi đen co rút lại, vẻ mặt hắn hung ác gầm lên: “Cho nên, đúng vậy, ta sẽ trơ mắt nhìn họ chết! Nếu điều đó sẽ hại chết nàng, ta tình nguyện để bọn họ chết!”

Cô ấn lên cơ ngực căng cứng của hắn, đè lên trái tim đang đập như điên của hắn, nhìn hắn, dịu dàng nói: “Nếu chàng thực sự xấu xa như vậy thì đã không giết địch mua lương cho nô lệ trong doanh, sẽ không tình nguyện để cho người ta hận chàng cũng muốn buộc bọn họ rèn bản thân. Năm đó chàng đã không thể bỏ rơi những đồng bạn trong doanh nô lệ, bây giờ chàng sao có thể bỏ rơi những người anh em đi theo chàng, tin tưởng chàng, gọi chàng là đại ca? Nếu chàng thực sự xấu xa đê tiện như vậy, ta đã sớm chết rồi. Nếu bây giờ chúng ta đi, chàng sẽ nhanh chóng bắt đầu hối hận, hối hận không ở lại, không ở lại với đội Quạ Đen, không cùng các huynh đệ sóng vai giết địch, hối hận mình ngay cả thử cũng không dám.”

Hắn cứng đờ, tức giận nhìn cô: “Ta sẽ không . . .”

“Không cần nói chàng sẽ không, chàng sẽ!” Cô nâng tay che miệng hắn, nhìn hắn nói chắc như đinh đóng cột: “Ta biết chàng sẽ, ta biết. Cho nên chàng mới cứu ta, mới cứu những nô lệ trong doanh, mới khi xoay người mặc kệ đám Thiết Mộc Nhĩ thì đêm khuya lại không thể đi vào giấc ngủ.”

Lời cô nói khiến mặt hắn trở nên trắng bệch, người con gái trước mắt đã sớm nhìn thấu hắn. Cô dựa vào hắn gần như vậy, gần đến mức giống như ở trong lòng hắn, nhìn rõ mồn một suy nghĩ của hắn.

“Ta sẽ không chết.” Cô nhìn hắn, giọng khàn khàn: “Mọi người cho dù biết ta, cũng chỉ muốn bắt sống ta chứ không phải giết ta. Ngay cả Lạp Tô, cũng biết giá trị của ta.”

“Ta không muốn mạo hiểm như vậy.” Hắn tức giận cắn răng nói.

Nhưng cô biết hắn đã dao động.

“Chàng biết ta đúng, chàng biết ta có thể bảo vệ tòa thành này, không phải ta muốn tự tìm đường chết, chỉ là cung cấp tri thức của ta để giúp mọi người thủ thành thôi. Trên đời này, cũng chỉ có người Tống là từng ngăn được đại quân Mông Cổ. Cha ta một trong số Chủ quản của Binh bộ Đại Tống, chàng biết cách công thành, còn ta biết cách thủ thành. Ta từ nhỏ đã được học cách bảo vệ một tòa thành như thế nào. Tòa thành này có địa thế tốt, kề núi gần sông, bên ngoài có núi rừng, có đầm lầy, có cồn cát, thích hợp đối phó kỵ binh nhất. Chỉ cần cải thiện đôi chút các biện pháp phòng ngự, cho dù ngăn cản mấy tháng cũng không thành vấn đề.”

Hắn á khẩu không trả lời được, chỉ có thể giận dữ trừng cô.

Cô có thể thấy đau khổ cùng phẫn nộ giao thoa và đấu tranh trong đáy mắt hắn.

“Đừng để ta biến thành người khiến chàng vứt bỏ tự tôn, kiêu ngạo, cùng vinh dự.” Tú Dạ nhìn hắn, nói: “Ta không muốn như vậy, ta không muốn chàng vì ta mà mất đi tất cả.”

“Nàng chính là tất cả.” Hắn nâng tay áp lên khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng của cô, đau đớn khàn khàn nói: “Ta không muốn mất nàng.”

Lời này khiến cô cảm thấy vô cùng ấm áp.

Tim cô đập thình thịch, hốc mắt hơi nóng, cô vươn hai tay ôm hắn, ôm thật chặt, ghé vào tai hắn nói: “Chàng sẽ không mất ta đâu, dù xảy ra chuyện gì