Duck hunt
Chiến Lang

Chiến Lang

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323284

Bình chọn: 7.00/10/328 lượt.

quay ra nữa, chỉ có từng đám từng đám quạ màu đen chao liệng phía trên cửa thành.

Quân Mông Cổ nhìn mà sởn tóc gáy, khi màn đêm buông xuống không dám lại tấn công nữa.

Lạp Tô mất hết mặt mũi, tức giận chửi mắng tất cả thủ hạ đại tướng trong lều.

Ngày hôm sau, hắn cử binh tấn công, lúc này là tấn công từ thành bắc. Đội kỵ binh đi đầu lại lún vào hố hãm mã, cũng có kỵ sĩ mặc đồ đen từ dưới cát vàng vùng lên, lấy trường đao chém chân ngựa, khiến đội kỵ binh thứ hai cũng rơi xuống hố. Khi bọn chúng ổn định trận tuyến, định đuổi theo, chợt có tiếng hô giết rung trời, cờ màu đen nhiều không đếm được từ cát vàng ngoi lên, giống như có đại quân từ bốn phương tám hướng vây quanh.

Đại tướng dẫn quân kinh hãi, cho là có đại quân đột kích, liền hạ lệnh lùi về đại doanh. Đợi gió ngừng cát ngừng mới phát hiện không có viện binh và quân địch, chỉ là địch phái người cắm vô số cờ quạt trên ván xe, giục ngựa chạy qua chạy lại, nhiễu loạn lòng quân.

Lạp Tô giận dữ, tự tay chém tên tướng quân kia.

Ngày thứ ba, hắn cố ý ngừng chiến một ngày, khi màn đêm buông xuống tự mình dẫn quân từ đầm lầy phía nam thành, lặng lẽ định tập kích ban đêm, cũng đồng thời phái người từ hai hướng khác giáp công, muốn dùng kế dương đông kích tây, đánh lừa quân địch.

Đám kỵ binh giục ngựa xuyên qua đầm lầy trong đêm đen, đại quân lặng lẽ tới gần, mắt thấy tường thành đã ở trước mắt, đột nhiên trên tường thành vốn yên tĩnh bỗng đốt sáng ngàn vạn cây đuốc, tiếng trống như sấm vang tận mây xanh. Ngay vào lúc ấy, đột nhiên có người dùng tiếng Mông Cổ kinh sợ hô lớn.

“Có mai phục! Có mai phục! Trong đầm lầy có dầu! Chạy mau!”

Hắn vừa dứt lời, tên lửa như mưa từ trên tường thành bắn ra. Đội kỵ binh xung quanh Lạp Tô tạo thành đội hình, mấy tên đại tướng hô lớn.

“Đừng mắc mưu! Đừng mắc mưu! Đây là gian kế của kẻ địch!”

Nhưng ai biết tên lửa vừa rơi xuống đất, chỉ nghe bùm một tiếng, lửa nhanh chóng từ trong đầm lầy lan ra, khiến đầm lầy biến thành biển lửa trong chớp mắt. Đám kỵ binh vốn có ý trấn định còn hoảng loạn, chứ đừng nói đến ngựa. Vừa có người loạn, những người khác liền loạn theo, đột nhiên có người giục ngựa chạy đi.

Không chạy thì thôi, vừa chạy ngựa liền vấp vào đá hoặc vò trong nước, thậm chí giẫm vào bẫy sập. Kỵ binh ngã vào đầm lầy, vó ngựa đạp vỡ vò đựng dầu trong nước khiến càng nhiều dầu đen tràn ra, người và ngựa dính đầy dầu đen, khiến lửa cháy lan lên người.

Trong phút chốc, toàn quân rối loạn, đầm lầy giống như Luyện Ngục nhân gian.

Có tướng sĩ không cam lòng, dám dẫn binh lao về phía tường thành. Thấy cự mã liền nhảy lên, dẫn cả đội kỵ binh nghiêm chỉnh nhảy qua một loạt cự mã thấp bé. Ai biết vó ngựa vừa chạm đất, tiếng nổ rung trời lại vang lên, ánh lửa bùng lên, nổ tung cả đội nhân mã.

Lần này, không ai dám vượt qua Lôi Trì nữa. Chủ tướng Lạp Tô cũng bị bắt lửa, đại quân phải rút về đại doanh. Vừa rời khỏi đầm lầy đã bị kỵ sĩ áo đen giáp công chém giết tơi bời tan tác, cuối cùng vẫn phải dựa vào kỹ thuật cưỡi ngựa cao siêu mới rút được về đại doanh.

Một trận này, Lạp Tô mặt xám mày tro, ở trong lều chủ tướng nổi trận lôi đình. Đợi đến khi cấp dưới kiểm kê nhân số mới phát hiện ba ngày ba trận chiến, năm ngàn tinh kỵ hắn mang đến đã chết gần một phần ba. Lúc ấy bọn chúng mới giật mình biết trong thành có cao thủ, vài tên tâm phúc yêu cầu gọi viện quân, bị Lạp Tô mắng chửi cho một trận. Nhưng cuối cùng, khi hừng đông tới hắn vẫn phái người tới Hỏa Châu đưa xe công thành khổng lồ và xe bắn đá tới.

Trên tường thành, mọi người mỗi ngày đánh trống khua chiêng, thay nhau lên đánh tạo tạp âm.

Trương Dương và Tú Dạ sắp xếp quân thay phiên nhau về phòng nghỉ ngơi, nhét vải vào trong tai.

Bởi vì có tường thành chắc chắn ngăn cản quân địch, hơn nữa dân tộc thảo nguyên ngay cả đàn bà con gái cũng giỏi bắn cung cưỡi ngựa nên Tú Dạ cố tình nhờ thợ chế tạo cường nỏ có thể lấy chân đạp cho phụ nữ dùng, để họ có thể luân phiên lên tường thành trông coi. Hơn nữa lính nô lệ làm phản tập thể, khiến số lính có thể sử dụng và thay thế trong thành tăng cao. Mấy ngày đại thắng khiến đám đàn ông vừa dính gối liền ngủ. Nửa đêm đội Quạ Đen mặc đồ đen, dưới sự chỉ huy của Trương Dương từ mật đạo bí mật ra khỏi thành, đi đánh lén doanh địch, khiến đối phương trở tay không kịp.

Lính trong đại doanh Mông Cổ mỗi ngày đều bị tạp âm quấy nhiễu, ban đêm lại thường bị đánh lén nên không thể ngủ ngon. Liên tiếp mấy ngày, thỉnh thoảng lại có thuốc nổ từ trên trời giáng xuống xung quanh đại doanh, cháy bên này nổ bên kia, tuy rằng không phải lần nào cũng chết, nhưng bọn chúng cũng không tài nào biết được lần nào thực sự là thuốc nổ có lực sát thương, nào chỉ là pháo hoa phát sáng.

Không giống quân Mông Cổ không thể nghỉ ngơi, cả ngày bận cứu hỏa, bị đánh lén mệt mỏi, bên bọn họ người ngựa ăn ngon ngủ kỹ. Ban ngày trốn trong phòng tối, không bị nắng giữa hè thiêu đốt, buổi tối không cần lo sẽ bị địch ném thuốc nổ dày vò. Hai phe đều là dân tộc thảo nguyên, từ nhỏ sống trên ngựa, cưỡi ngựa mà lớn, nhưng mỗi lần giao chiến đội Quạ Đen lại luôn chiế