XtGem Forum catalog
Chiến Lang

Chiến Lang

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322925

Bình chọn: 7.5.00/10/292 lượt.

gào xông ra ngoài.

Trong phút chốc, tiếng trống trận dồn dập, tiếng giết rung trời.

Hắc Hỏa bắn vào chính giữa căn lều trắng, tiếng nổ ầm ầm, phát ra ánh lửa kinh thiên, chiếu sáng cả đêm tối, khiến tất cả sáng rực giống như ban ngày.

Cô có thể thấy biển cờ tung bay, phía trên thêu hoa văn bằng chỉ kim tuyến, phản xạ ánh vàng chói mắt, đó là cờ hiệu của chủ nhân Hoàng Kim oát nhĩ đóa.

Điều khiến cô không thể tin được là trong biển cờ ngàn vạn màu vàng lại có một nhóm cờ toàn màu đen đi ở hàng đầu, không kiêng dè gì mà xông thẳng về phía trước chém giết, vọt vào đại doanh của Lạp Tô như tia chớp.

Khi ánh lửa chói mắt tối xuống, nhóm cờ màu đen chìm vào bóng đêm.

Nơi đó ở rất xa, rất xa, cô không thể nào thấy rõ, nhưng cô biết đó là hắn, là hắn!

Tim Tú Dạ đập như điên, cuối cùng không thể ngăn được dòng nước mắt trào ra.

Cô vung dùi, ra sức đánh trống trận, một tiếng rồi lại một tiếng, trợ trận cho hắn, lấy tiếng trống ra hiệu lệnh, khiến đội Quạ Đen thay đổi trận pháp theo tiếng trống, tiến lên tập hợp với hắn, cùng kề vai chiến đấu.

Đó là một cuộc giao chiến cực kì kịch liệt.

Chủ quân của Lạp Tô dưới sự giáp công của hai quân nhanh chóng bị tách rời. Tuy rằng hắn ta ra sức lãnh binh chống lại, nhưng A Lãng Đằng làm cho người người e ngại lại đang xung phong liều chết xông về phía hắn ta.

Tư thái ấy giống như quỷ thần khiến đại đa số mọi người đều sợ hãi tránh ra theo phản xạ.

Lạp Tô thấy thế quơ lấy đại đao, gào lên tức giận, giục ngựa lao về phía hắn. Hai người so chiêu trong ánh lửa, hai lưỡi đao giao kích giữa không trung, phát ra tia lửa sáng chói.

Mồ hôi, máu, cát bụi không ngừng bắn tung tóe trong không trung.

Khi đao hai bên chạm nhau một lần nữa, thân đao của A Lãng Đằng bật ra một lỗ hổng, lưỡi đao màu bạc bắn ra một mảnh nhỏ, cứa qua mặt hắn. Hắn nghiêng thân đao giảm bớt lực. Lạp Tô nhấc chân đạp hắn, hắn thuận thế xuống ngựa, tay trái lại đồng thời túm Lạp Tô kéo xuống cùng.

Hai người cùng rơi xuống ngựa, vừa ngồi dậy lại xông lên giao đấu chính diện, nâng đao chém về phía đối phương.

Đao của Lạp Tô vô cùng tốt, qua vài chiêu đã làm cho đao của hắn mẻ vài chỗ, tả tơi không chịu nổi. Nhưng hắn vẫn không dừng lại, Lạp Tô cũng sẽ không để hắn có cơ hội dừng lại.

Đây là chiến tranh, không có cái gọi là công bằng.

Gió đang thổi, lửa đang cháy, xung quanh tiếng la giết không ngừng, vó ngựa chấn động mặt đất.

Mắt thấy đao trên tay hắn đã gần hỏng, mắt Lạp Tô lộ ra sự độc ác, hét lớn một tiếng, ra sức vung đao chặt xuống, chỉ nghe rắc một tiếng, lưỡi đao của hắn bị chém đứt.

Trong phút chốc, trong con mắt còn lại của Lạp Tô lóe lên sát ý cùng đắc ý.

Nhưng hắn ta chỉ đắc ý được một giây, bởi vì A Lãng Đằng sau khi gãy đao vẫn không dừng lại. Hắn cầm thanh đao gãy tiếp tục chém, rất nhanh, còn nhanh hơn những lần vung đao trước, nhanh đến mức hắn ta không kịp phản ứng, mặc dù thấy được nhưng thân thể không theo kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn A Lãng Đằng xoay cổ tay cắm nửa thanh đao gãy vào bên mắt đeo băng bịt của hắn ta, ghim cả người hắn ta xuống mặt đất.

Đến chết, con mắt còn lại của Lạp Tô vẫn lưu lại đắc ý, sau đó chuyển thành không cam lòng.

Cho đến lúc này, cho đến tận lúc này, hắn ta mới phát hiện tên kia chỉ chờ giây phút này, chờ đao gãy. Hắn ta không cam lòng, tên kia rõ ràng luôn tấn công vào cổ hắn ta, từ lúc bắt đầu giao chiến đã luôn cố tấn công vào cổ! Ai ai cũng nói hắn giỏi nhất là chặt đầu, thế nên hắn ta đã đeo bộ bảo vệ ở cổ! Vì sao lại là mắt? Vì sao lại là mắt. . .

A Lãng Đằng nhìn con mắt còn lại của hắn ta, nhìn ra sự không cam lòng của hắn ta, nhìn ra sự giận dữ của hắn ta, nhìn ra ý đồ giãy giụa của hắn ta. Nhưng tất cả đã không còn kịp nữa rồi, đao của hắn đã xuyên qua đầu hắn ta.

“Vì sao?” Lạp Tô không cam lòng cố thốt ra câu hỏi.

“Bởi vì ngươi là tướng, mà ta là lính.” Hắn nhìn người đàn ông miệng mũi đều trào ra máu tươi, mặt vô cảm trả lời hắn ta: “Ngươi có khôi giáp, bảo kiếm. Thứ ta có trước giờ cũng chỉ là thanh đao rách này mà thôi.”

Lạp Tô nghe vậy mới bỗng nhiên hiểu ra, người đàn ông này ngay từ đầu đã ra sức tấn công vào cổ hắn ta chỉ là kế hoạch. Từ lúc đầu, hắn ta đã thua, nhất định thua.

Gió ào ào thổi, hắn nhìn kẻ tàn bạo vô lương, tra tấn hắn mấy năm, đợi hắn ta như con chó không cam lòng hít vào một hơi dưới đao của hắn.

Hắn ở tiền tuyến chinh phạt nhiều năm như vậy, đao trên tay đã gãy vô số lần. Hắn biết không thanh đao nào là không gãy, hắn cũng biết đao của mình tuyệt đối không so được với bảo đao của Lạp Tô.

Cho nên hắn chờ đao gãy, để cho đao gãy. Hắn biết kẻ địch sẽ vì thế mà lơ là, vì quá dùng sức mà không thể kịp thời xoay đao, phải bước lên một bước để giữ được thăng bằng.

Cái hắn cần cũng chỉ là một bước ấy mà thôi.

Ánh sáng trong con mắt còn sót lại đã tan mất, không còn đắc ý và không cam lòng, cũng không còn kích động và tức giận nữa, cái còn lại chỉ là sự trống rỗng.

Hắn buông thanh đao gãy, đứng lên.

Hắn không chặt đầu Lạp Tô, bởi vì hắn không bao giờ phải lấy thủ cấp lĩnh thưởng nữa.

Lúc hắn đứng dậy mới phát