
hiện người bên cạnh đã lục tục dừng giao chiến. Quân địch vừa thấy Lạp Tô chết, có người bắt đầu xoay người chạy trốn, có người giục ngựa rời đi, có người buông đao kiếm giơ tay đầu hàng.
Bắn người phải bắn ngựa trước, giết giặc giết tướng trước.
Đây là đạo lý không đổi suốt trăm ngàn năm qua.
Binh bại như núi đổ.
Đứng ở trên tường thành, Tú Dạ có thể cảm nhận rõ sự suy sụp của quân địch, cờ của Lạp Tô ào ào ngã xuống. Khi đại chiến kết thúc thì trời đã tảng sáng, cuộc chiến đi qua để lại một vùng đất cháy đen. Chỉ có cờ vàng của Biệt Nhi Ca và cờ đen của đội Quạ Đen còn đứng, cờ của Lạp Tô sẽ không bao giờ tung bay nữa. Cuộc chiến kết thúc, đội Quạ Đen lục tục lui về trong thành. Cô đứng trên tường thành nhìn từng người đàn ông cưỡi ngựa vào thành, nhưng hắn không có trong số đó. Cô càng lúc càng hoảng, càng lúc càng sợ hãi, cuối cùng cũng không nhịn được ném dùi chạy xuống tường thành, xuyên qua đám người trùng trùng, chen qua cửa thành chật chội, vội vã tìm hắn.
Trong thành ngoài thành nơi nơi đều là người, nhưng không có hắn.
Cô thở hổn hển, chạy lên phía trước. Đám đàn ông thấy cô liền tự động lùi lại nhường đường, bọn họ biết cô đang tìm ai, biết cô muốn tìm ai.
Sau đó đột nhiên cô nhìn thấy bóng dáng cao lớn ấy trong dòng người đông đúc.
Người đàn ông kia không ngồi trên ngựa, quay lưng về phía cô nói chuyện với ai đó.
Người đàn ông có mái tóc ngắn màu đen, mặc quần áo màu đen, mũ giáp không biết đã rơi ở đâu, áo giáp trên người cũng đã vỡ, khắp người dính đầy cát bụi và máu tươi, nhưng đó là hắn.
Cô biết. . .
Mặc dù giữa hai người còn cách một biển người, còn cách vài trăm bước, nhưng cô vẫn nhận ra hắn.
“Trương Dương!”
Nước mắt tràn mi, cô chạy về phía hắn. Dù biết với khoảng cách xa như vậy, tiếng người ầm ỹ như vậy, hắn không thể nào nghe thấy nhưng cô vẫn không kìm nén được mà gọi hắn:
“Trương Dương. . .”
Dường như cảm nhận được sự tồn tại của cô hoặc thật sự nghe thấy cô gọi, hắn lập tức quay đầu lại, thấy cô đang vội vàng chạy về phía hắn.
Không chần chờ một giây nào, hắn bỏ lại người đang nói chuyện cùng hắn, đẩy đám người ra, chạy về phía cô, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Cô lao vào trong lòng hắn, hắn ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của cô.
Ánh rạng đông phủ lên hai con người đang ôm nhau thật chặt.
Giây phút ấy, mọi thứ xung quanh đều biến mất. Tiếng ồn ào, khói, lửa, cát, người, ngựa, thậm chí cả mặt trời rực rỡ đang dần nhô lên từ đường chân trời phía xa cũng không tồn tại nữa, chỉ còn lại có hắn và cô.
Tú Dạ không thể khống chế nước mắt không ngừng chảy xuống, cô rất sợ hắn chỉ là ảo giác, sợ hắn là do cô tưởng tượng, nhưng hắn đã ở trong lòng cô, ngay trong lòng cô, ôm cô.
Người con gái trong lòng hắn thật ấm áp. Mặt cô đẫm nước mắt, trong mắt là vẻ kinh hoàng e ngại sợ hãi, hắn không nhịn được ôm chặt cô, xin lỗi.
“Thực xin lỗi, Lạp Tô mấy ngày công thành không ngừng, ta không tìm thấy cơ hội vào thành. Ta không dám mạo hiểm để mật đạo bị phát hiện, mở cửa thành. . .”
Hắn biết chỉ cần thủ binh nhìn thấy bọn họ trở về, chắc chắn sẽ mở cửa, liều chết xông ra cứu viện. Hắn cũng không thể đốt lửa hoặc dùng khói để nhắn với cô rằng hắn vẫn ổn. Nếu cô có thể nhìn thấy thì quân của Lạp Tô cũng sẽ thấy. Hắn mà làm như vậy sẽ hại chết các huynh đệ đi theo hắn.
“Ta biết, ta biết. . . . . .” Cô vùi mặt vào cổ hắn, nước mắt rơi như mưa.
Hắn biết cô sẽ lo lắng, biết cô nhất định sẽ sốt ruột, hắn rất hiểu cô nhưng lại không còn cách nào khác. Lúc hắn ở trên núi nhìn Lạp Tô điên cuồng công thành chỉ hận mình không ở bên cạnh cô, không thể bảo vệ cho cô. Đó đúng là một loại dày vò đáng sợ.
Hắn sợ thành không thủ được, sợ thủ binh không chống đỡ nổi, sợ sẽ mất cô.
Ôm người con gái trong lòng, hắn nghẹn ngào nói với cô: “Ta không thể trở về thành, nhưng ta ở trên núi nhìn thấy khói bếp phía xa, ta biết chắc chắn đó là Biệt Nhi Ca, cho nên đã dẫn các huynh đệ tới đó, khuyên ông ta nhân lúc đêm tối mà tấn công Lạp Tô, đó là thời cơ. . . . . .”
“Đừng nói nữa, không quan trọng, đều đã qua rồi. . . . . . Đừng nghĩ, cũng không cần nhắc lại nữa. . . . . .” Cô ngẩng đầu, rưng rưng nhìn hắn, vuốt ve khuôn mặt hắn, vết thương trên má hắn, không kìm nén được mà thổ lộ tình cảm trong lòng: “Ta yêu chàng. . . . . . Ta yêu chàng.”
Hắn kinh ngạc nhìn cô, trong nháy mắt ấy dường như hắn không tài nào thở nổi, khẽ hỏi: “Nàng nói cái gì?”
“Ta yêu chàng.” Cô rưng rưng nhìn hắn, chân tình dùng ngôn ngữ hắn quen thuộc nhất, nói: “Chàng là ánh mặt trời trong mùa đông của ta, là bến đỗ trong giông bão của ta, là anh hùng quả cảm trong đêm tối của ta, là người đàn ông cả đời ta. . . . . . Tình yêu của ta. . . . . .”
Hắn không thể tin được, nhưng cô thật sự đã nói, dùng tiếng mẹ đẻ của hắn, nói cho hắn nghe những lời tâm tình đẹp nhất trên thế gian này. Từng từ từng chữ đều như dấu ấn, khắc vào tim hắn.
Nhìn người con gái vừa cười vừa khóc trước mặt, nhìn nhu tình ánh lên trong mắt cô, máu trong người hắn sôi trào, không tài nào kìm chế được. Hắn cúi đầu xuống, trước cái nhìn của m