
cho đến khi mặt trời
đã lên cao, cũng không thấy hoàng thượng vốn trước giờ chăm chỉ ngự giá, trong
lúc nhất thời Mãn Triều Văn Võ cũng không khỏi lo lắng thất thiệt mà bàn ra.
Nhưng vào lúc này, chỉ thấy tổng quản thái giám từ cửa
hông khoan thai mà đến, đứng trước mặt cả đám văn võ bá quan, ngẩng cao lấy đầu
âm thanh hô: "Hoàng thượng có chỉ: bởi vì các quốc gia bằng hữu đều đang ở
Đại Khánh, hôm nay bãi miễn lâm triều, mở dạ tiệc chiêu đãi bá quan cùng các vị
sứ giả. Còn năm vị hoàng tử, Binh Bộ Thượng Thư tôn Ngọc Phương đại nhân, Thị
Lang bộ Hình Lưu Thư Hằng đại nhân, Chấn Biên tướng quân Hoa Duệ đại nhân,
Phiếu Kỵ tướng quân Ngô Hạo đại nhân đến Ngự Thư Phòng nghị sự.
"Thần tuân chỉ!"
Mấy người bị triệu tên không hẹn mà cùng nhíu mày, mỗi
người biểu tình trên mặt mặc dù ảm đạm, nhưng nhìn kỹ lại vẫn không khó phát
hiện chút thay đổi.
Hoa Thói bước đến nhanh bên cạnh Hoa Thế Chiêu, mở
gọng nhỏ nhỏ hỏi: "Đại ca, ngươi nói phụ hoàng triệu chúng ta đây là có ý
gì? Ngươi có nghe được phong phanh chuyện gì không?" Phải biết bình thường
lluoon có đám người Hoa Duệ, trong ngày thường lão cha già cũng sẽ không đem
bọn họ cùng vào nghị sự, hôm nay đây rốt cuộc là có chuyện gì?
"Ta đây cũng là đang thắc mắc, nhưng thôi, đi tự
nhiên sẽ biết được." Nói xong liền ngẩng đầu kêu cả đám cùng nhanh đi Ngự
Thư Phòng, vừa đi còn vừa cùng mọi người nói chuyện, tạo ra một cái không khí
vô cùng là phấn khởi và vui vẻ.
Ngự Thư Phòng Khánh quốc cùng nước khác so ra thật
khác nhau, không xây dựng phía sau nghị điện, mà là ngay trong tẩm cung của
Khánh Vương, chính là tẩm cung trong chính điện.
Mọi người cùng nhau đi tới, thấy ngoài điện Ngự Lâm
quân Lâm tấp nập, mà thủ điện thị vệ đều lui ra cách điện 50 bước, đại điện bên
ngoài ngay cả đám thái giám theo hầu cũng không có, trong lòng không khỏi càng
thêm nghi ngờ, bất quá trên mặt chính là không hiện ra chút gì, vừa vào cửa
liền thấy Hoa Kiền Quân ngồi trên ghế Cửu Long(cái này người ta ghi là ngồi đến
mông muốn dán lên ghế nhưng mà em không ed vào, cho lịch sự^^), vẻ mặt tối tăm
khó coi, đáy mắt hiện lên nhàn nhạt xanh đen, lúc này trong lòng chin người lại
càng thêm kinh hãi.
"Nhi thần tham kiến phụ hoàng." Bởi vì trong
điện chỉ có phụ hoàng con Hoa Kiền Quân, tính
ra cũng có chẳng mấy người, bởi thế Hoa
Thế Chiêu cùng bọn họ quỳ lạy chứ không rình rang nghi lễ.
"Tất cả đứng lên rồi ngồi xuống ghế đi, ta có
chuyện quan trọng muốn cùng các con thương nghị." Hoa Kiền Quân mệt mỏi
nhắm nghiền đôi mắt, chỉ chỉ mấy cái ghế ý bảo bọn họ ngồi xuống.
"Chuyện gì làm cho phụ hoàng phải bận tâm như
vậy? Vì sao trông người lại mệt mỏi như thế?" Nhìn sắc mặt Hoa Kiền Quân
như vậy càng làm cho Hoa Thế Chiêu lòng thêm lo lắng, phải biết là chuyện động
trời lắm mới có thể khiến cho Hoa Kiền Quân có sắc mặt như vậy.
"Đêm qua Hộ quốc công chúa của Bích Lạc cùng Phò
mã đã đến đây tìm gặp ta, " Hoa Kiền Quân âm thầm nhìn các hài nhi của
mình, trong mắt đã có chút sợ hãi, "Bích Lạc ngay từ lúc tháng trước đã
biết chuyện nước ta cùng Kim Sa, Long Dược liên minh."
Khánh Vương gia tộc vốn là có những con cháu kiệt
xuất, tương lai của thiên hạ Đại Khánh đều là trong tay bọn họ, cái kế hoạch
liên minh kia, hắn vẫn là đoán không ra ý đồ. Lại lo lắng sợ Bích Lạc dùng lợi
ích để mua chuộc, khiến cho nội bộ Khánh Quốc bị chia rẽ, nghĩ tới nghĩ lui,
cũng chỉ có thể là cùng bọn họ bàn luận, biết đâu sẽ suy nghĩ ra thì sao. Thứ
nhất là đem chuyện này làm rõ, thứ hai cũng cho bọn họ hiểu rõ lợi ích, nên tốt
nhất chính là nói rõ cho rồi, chỉ có cách là Khánh Vương hắn đem nội bộ đoàn
kết lại, mới có thể làm cho người ngoài khó lòng chia rẽ.
"Phụ thân định đối phó chuyện đó thế nào?"
Hoa Duệ trong mắt có một tia lãnh âm thầm lóe lên, làm cho người ta còn chưa
kịp phát giác đã biến mất không thấy gì nữa, chỉ để lại một vẻ quan tâm nhàn
nhạt.
Hoa Kiền Quân bình tĩnh nhìn bộ mặt kiêu ngạo của con
trai, trong mấy đứa con của hắn, Hoa Duệ thật là người có khả năng trở thành
người kế vị hắn, suy nghĩ sâu xa, thủ đoạn cũng ngoan độc, lại chỉ dùng thuộc
hạ thân tín, chẳng qua là tính tình quá kiêu ngạo, lại thật khó bảo, khó tránh
khỏi có chút bảo thủ, hắn lên nắm quyền, việc thủ giang sơn lại có vẻ không
được linh hoạt cho lắm. Cho tới nay, hắn đối với đứa con trai này cũng không
quá yên tâm, không dùng thì thật tiếc, dùng lại sợ sẽ sinh bất trắc, tự hắn
quay lại cắn mình. Bây giờ nghĩ lại, nếu là cùng Bích Lạc thành lập liên minh,
tương lai, đem một nữa lãnh thổ Long Dược giành được cho hắn quản lý, có hắn
cùng Hoa Thế Chiêu hai vùng liên kết, vừa có thể bảo vệ lẫn nhau lại cũng vừa
có thể kiềm chế để tránh sinh họa, thật là vẹn toàn đôi bên.
Thấy Hoa Duệ nhìn thẳng đến hắn không hề né tránh ánh
mắt, Hoa Kiền Quân trong lòng đối với hắn càng thêm tán thưởng, mở miệng nói:
"Hộ quốc công chúa tuy không phải huyết mạch của hoàng tộc Bích Lạc, nhưng
lại là người sở hữu một nửa kho tiền của Bích Lạc, ta biết là ‘ có tiền có thể
ma sui quỷ