
n mới yên tâm.
"Yên tâm một nửa, " Hàn Tuyết cài lại trâm
vàng bên tai, mắt liếc hắn một cái thật sắc, nói: "Chờ chuyện bên này làm
rõ, ta mới có thể yên tâm."
Bị ánh mắt của Hàn Tuyết nhìn tới, Hàn Chiến thật vất
vả đè xuống cảm giác tội lỗi, biết chút nữa sẽ phải ngẩng đầu lên, vội vàng
liền nhắm mắt hít sâu vài lần, xe ngựa đúng lúc tại lúc này ngừng, đã đến cửa
cung. Hàn Chiến cố tình hung ác trợn mắt nhìn Hàn Tuyết một cái, đối với việc
nàng che kín miệng cười, coi như không nhìn thấy, khẽ hừ một tiếng liền kéo cửa
xe ra, nhấc vạt áo nhảy xuống xe ngựa, xoay người lại đứng ở bên cạnh xe đưa
tay đỡ nàng.
Hàn Tuyết bước ra khỏi xe ngựa, việc đầu tiên làm
chính là nhàn nhạt nhìn tiểu thái giám kia một cái, bộ dạng mười bảy mười tám
tuổi, dáng dấp cũng rất thanh tú, đang cúi đầu chờ ở bên cạnh, nhìn ra được là
sẽ làm chuyện gì. Hàn Tuyết liền dựa vào Hàn Chiến mà bước xuống xe, bên lơ
đãng hỏi: "Là Thế Chiêu hoàng tử lệnh ngươi tới?"
"Khởi bẩm công chúa, là đại hoàng tử cùng nhị
hoàng tử ra lệnh ở tại đây chờ đợi công chúa cùng Phò mã, từ cửa cung đến Ngự
Hoa Viên lộ trình không ngắn, công chúa là nữ nhân, hai vị hoàng tử sợ công
chúa quá mức mệt nhọc, liền lệnh cho tiểu nhân đem theo kiệu mềm đến rước công
chúa." Tiểu Thái Giám lui về sau, bộ dạng không hề nóng vội mà còn rất
thảnh thơi.
Hàn Tuyết trong mắt lóe lên một tia hiểu rõ, nhưng vẫn
ôn hòa nói một câu, "Quý quốc hoàng tử thật là quá khách khí, bản cung nếu
từ chối thì thật bất kính rồi." Nói lấy liền nhấc chân lên giáp trụ của
ghế Kim Long, vừa ngồi vừa tựa như đang lầm bầm lầu bầu cười nói: "Từ nơi
này nhi đến Ngự Hoa Viên thật đúng là không gần đâu rồi, lúc tới liền tại lo
lắng, thực sự hảo hảo cám ơn hoàng tử Điện Hạ."
Hàn Chiến trong mắt lóe lên một nụ cười, nhìn bộ dạng
Hàn Tuyết tự tin lại có điểm ngạo mạn, thân thể nhỏ bé mà lại phát ra hào quang
lộng lẫy, làm cho người ta không dời mắt được, trong lòng tràn đầy kiêu ngạo
cùng tự hào, khuôn mặt lạnh lùng không tự chủ được nở ra nụ cười. Nếu ở bình
thường, nàng chính là một tiểu êyu dùng nụ cười xinh đẹp đáng yêu của mình cũng
đủ để gây ra phong ba bão táp, cũng chỉ có vào thời điểm này, nàng mới có thể
làm vẻ mặt như vậy, nhưng là rất khó mà có được đấy.
Tiểu thái giám kia nghe Hàn Tuyết nói, cúi đầu trên
mặt không giấu được ý cười, thanh âm càng thêm ân cần, "Công Chúa Điện Hạ,
phò mã gia, hai người ngồi đi ạ, tiểu nhân lập tức kêu bọn nô tài khỏi
giá."
"Ừ!" Hàn Tuyết giọng bình thản trả lời, thật
sự thì hộ tống công chúa chỉ cần phải đoàn của mình làm là đủ rồi. Hàn Chiến
cũng hướng tiểu công công kia gật đầu một cái cho có lệ, cỗ kiệu do tám gã
thanh niên cao lớn khiêng, dựa vào hướng thâm cung mà đi.
Đi khoảng nửa canh giờ thì đã đến của lớn thứ hai của
Hoàng cung, từ xa Hàn Tuyết đã thấy hai huynh đệ Hoa Thế Chiêu cùng Hoa Thế Lam
đã đứng ở cạnh cửa, ánh mắt hướng về phía bên này, nơi nàng đang đi tới.
"Hai vị đúng là làm cho hai huynh đệ ta đợi lâu,
trong các sứ thần của các quốc gia, chỉ có hai vị là chậm trễ nhất đấy."
Cỗ kiệu còn chưa tới nơi , Hoa Thế Lam đã giương khuôn mặt tươi cười, đón, nếu
không phải Hàn Tuyết biết rõ mình cùng hắn là có quan hệ như thế nào, thật là
khiến người khác tưởng nhầm họ là bằng hữu nhiều năm. Hoa Thế Lam này cũng
không phải kẻ không hiểu biết gì, Hoa Kiền Quân thật sự là sinh ra những đứa
con giỏi a.
Cỗ kiệu hạ xuống, Hoa Thế Lam đã đến trước kiệu củaHàn
Tuyết, hắn tuy là khuôn mặt nhiệt tình, nhưng Hàn Tuyết lại vẫn ngồi yên không
đứng lên, chỉ chờ Hàn Chiến tự bên cạnh duỗi
tay tới dắt nàng, nàng mới cất bước ra khỏi cỗ kiệu. Dù sao cũng là nam nữ khác
biệt, nàng hiện tại là sứ thần thay mặt cho quốc gia đến tham dự, thì danh dự
của nàng, cùng với mặt mũi Bích Lạc tất có liên quan nhau rồi.
Hoa Thế Lam trên mặt hơi cứng đờ, liền lập tức cười,
thế nhưng trong mắt lệ khí chợt lóe, tuy nhiên lại bị Hàn Chiến nhìn hết tất
cả, "Ta cùng với hoàng huynh nhưng là chờ hai vị hơn một canh giờ, sứ thần
các nước đã đến rồi, còn thiếu hai vị rồi, mau mau theo ta đi cho."
Hàn Tuyết theo Hàn Chiến cười
nhạt nói: "Hàn Tuyết còn chưa cám ơn nhị vị hoàng tử, nếu không phải hai vị
hoàng tử chu đáo, Hàn Tuyết sợ là phải chịu mệt mỏi cơ thể rồi."
"Không dám, không dám, công chúa thân thể mềm
yếu, lại không thể so với nam nhi chúng ta thân thể thô kệch, tất nhiên phải
bảo hộ cho thật tốt rồi." Hoa Thế Chiêu cũng tiến lên đón, đồng thời trên
gương mặt là chói lọi ý cười.
"Công chúa cũng Phi nhi muội muội nhà ta cùng
tuổi, cho nên lần đầu tiên ta nhìn thấy công chúa trên đại điện thật không
tránh khỏi cảm giác thân thiết, liền xem người chính là muội muội nhà ta."
Hoa Thế Lam nói là thực lòng mà nói, nhưng là người nói vô tâm người nghe hữu
ý.
Hàn Tuyết khóe
miệng không khỏi kéo ra, gương mặt giả thục nữ hiền lành xém chút nữa là không
giữ được, Hàn Chiến mặt lãnh khốc tại chỗ liền đen xuống, phía sau thập nhị thị
vệ trên mặt vốn là buông lỏng cười cũng trở nên cứng ngắc, trên trán mơ h