
sẽ cùng nàng
đấu khí, mọi việc sẽ làm theo ý nàng, chỉ cần cưng chiều nàng là tốt rồi.
Nhẹ nhàng đem Hàn Tuyết đặt trên giường, kéo chăn ở
một bên đắp lên trên người nàng. Hàn Chiến xoay người xuống giường, đem bồn rửa
mặt đặt trên cao bưng tới. Bàn tay thò vào trong chậu nước lạnh dùng nội lực
làm nóng mới thấm ướt khăn vải, vén chăn lên từ từ lau mình cho Hàn
Tuyết. Khi lau tới hạ thể của nàng thì ngón tay điểm nhẹ trên huyệt vị của Hàn
Tuyết, một lát sau lau sạch sẽ bạch dịch bị chảy hết ra.
Hàn Chiến lấy thêm một cái chăn sạch từ trong ngăn tủ
bao lấy Hàn Tuyết thật kỹ lưỡng, xong hắn mới lo tới chính mình.
Đợi tất cả được xử lý thỏa đáng, hắn cũng đã mặc quần
áo xong thì bên ngoài truyền đến ba tiếng tiếng gõ cửa cùng thanh âm trầm
thấp của Vương Chính Nghĩa: “Đại nhân, tất cả chuẩn bị thỏa đáng, nhanh lên
đường.”
“Chờ bên ngoài, chúng ta lập tức lên đường.” Dùng
truyền âm nhập bí đem thanh âm truyền tới tai của Vương Chính Nghĩa, Hàn Chiến
lại mở tủ treo quần áo thu thập hai bộ quần áo cho Hàn Tuyết, dùng bao bố nhét
vào Hàn Tuyết vào bên trong, sau đó đem Hàn Tuyết cả người và chăn ôm
lấy, xác định nàng cả người đều ở trong chăn, sẽ không lộ ra một tia một chút
nào da thịt, Hàn Chiến lúc này mới nhấc chân đi ra ngoài.
Ra khỏi Hàm Xuân lâu, đại đội nhân mã của Hàn Tuyêt đã
an tĩnh dừng ở đó rồi. Hàn Chiến trực tiếp đem Hàn Tuyết ôm vào xe ngựa, đặt
nhẹ lên giường ở bên trong, xoay người đem cửa xe đóng lại, hé một bên cửa sổ
nói với Vương Chính Nghĩa: “Chính Nghĩa, ngươi đi trước mở đường, đi chậm rãi
chút, cho tiểu thư ngủ yên.”
Vương Chính Nghĩa cũng không dám nói nhiều, cúi đầu
hành lễ bỏ chạy ra đằng trước dẫn đường .
Hàn Chiến hạ rèm trên cửa sổ xe xuống, trở về
bên cạnh giường ôm lấy Hàn Tuyết, cả người và chăn đều bị ôm vào lòng,
giúp Hàn Tuyết điều chỉnh tư thế thật thoải mái, làm nàng dựa vào mình ngủ
thoải mái hơn. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng từ từ ngủ, nhớ tới bộ dạng nàng
nhắm mắt khóc thút thít lại đau lòng vuốt ve khóe mắt nàng. Hàn Chiến miệng thở
dài, chỉ mong nàng tỉnh lại đừng nữa khóc thút thít nữa, cũng không oán hắn
giận hắn nữa thì bắt hắn làm cái gì hắn cũng nguyện ý.
* lời tác giả:
Hơn bốn ngàn chữ nha, lúc này cũng đủ
không phụ lòng các vị phấn rồi nhá.
Hai ngày một canh ha. Từ từ thưởng thức
thôi.
Phản đối chiến Luyến Tuyết từ mở đầu đến
bây giờ chính là toàn bộ chương nhục yến nha, chương kế tiếp Thanh Thủy
điểm, mặn chay vững vàng xuống.
Hàn Tuyết ở trong xe ngựa vì rung lắc nhẹ mà tỉnh lại,
hình ảnh đầu tiên đập vào mi mắt chính là lồng ngực rộng rãi của Hàn Chiến. Hàn
Tuyết trừng mắt nhìn, thuận theo tầm mắt thấy Hàn Chiến một tay cầm sách, bàn
tay to khác của hắn đang gắt gao đặt trên hông của nàng. Nhớ tới tình cảnh
trước khi ngủ, Hàn Tuyết không cam lòng dùng tay cấu véo trên hông của hắn, cắn
răng nghiến lợi dùng lực, mặc dù biết rõ của khí lực của mình đối với hắn mà
nói chẳng qua là lực đạo cù lét nhưng nàng nuốt không trôi cục tức kia.
"Tuyết Nhi?" Bên hông đau đớn tê dại nói cho
hắn biết, tình nhân bé nhỏ trong ngực đối với hành động đêm trước của hắn trước
có bao nhiêu tức giận, ở trong lòng thở dài, Hàn Chiến để sách trong tay lên
bàn thấp, hai tay ôm chặt Hàn Tuyết."Ta sai lầm rồi, thật xin lỗi Tuyết
Nhi, không tức giận có được hay không?"
"Mơ đi cưng!" Hàn Tuyết hừ lạnh một tiếng,
mặc dù nàng cũng có hưởng thụ đến khoái cảm, nhưng là bị hắn làm được mau té
xỉu thì lại bị cho hắn cắn tỉnh, cái loại đó tư vị thật sự là không cách nào
dùng từ hợp thành hình dung, mà làm cho nàng tức giận dạ, nam nhân này như thế
làm thuần túy chẳng qua là muốn trừng phạt nàng, đây chính là không thể nhất
được tha thứ hành động.
Hàn Chiến bất đắc dĩ thở dài: "Kia Tuyết Nhi muốn
sao vậy mới bằng lòng tha thứ ta?" Chỉ cần nàng tha thứ cho hắn bảo hắn
làm gì hắn cũng cam lòng, có thể mặc cho nàng đánh mặc cho nàng mắng cũng không
có lấy nửa câu oán hận.
Muốn thế nào? Hàn Tuyết mắt to híp lại tà mị, trong
đầu nghĩ cách trừng trị nam nhân này để có thể tiêu tan cơn tức. Đánh hắn?
Không được, đánh đau hắn, mình nhìn cũng đau lòng. Mắng hắn? Không tốt, nàng
lớn đến từng này rồi cũng chưa từng mắng ai bao giờ, hơn nữa chỉ mắng hắn mấy
câu cũng quá tiện nghi hắn, nàng không cam lòng bỏ qua cho hắn dễ dàng như thế.
Bên tai mơ hồ truyền tới tiếng huyên náo khiến Hàn Tuyết nhớ ra bọn họ là đang
trên đường vào kinh, trong đầu nhất thời nảy ra ý hay, khóe miệng không nhịn
được cong lên một đường cười nhẹ mấy tiếng.
Tiếng cười gian xảo kinh khủng của Hàn Tuyết khiến cho
Hàn Chiến rùng mình một cái, tất cả tóc gáy đều dựng đứng lên, hai tay nổi đầy
da gà . Hắn không khỏi nhìn đỉnh đầu Hàn Tuyết cười khổ, biết nha đầu này lần
này sẽ không bỏ qua cho mình dễ dàng như vậy.
"Đi đâu vậy?" Hàn Tuyết khẽ nhấc rèm cửa
hỏi.
Vương Chính Nghĩa canh giữ bên cạnh xe vội hồi bẩm
nói: "Hồi tiểu thư, đã đến cửa thành rồi, hình như là Lễ bộ thu tin
đại nhân đã đó nghênh đón rồi." Hiện na