
ang giữ cửa ở bên ngoài, nghe
tiếng liền vội đẩy cửa đi vào, đầu gối khẽ cong rồi quỳ xuống:
“Hoàng. . . . . Hoàng thượng.”
“Đã có chuyện gì?” Sắc mặt Hoàng Phủ Hạo
Thiên lúc này có thể nói
là trong hồng có đen, không giận mà uy.
“Dường như ám vệ phát hiện có thích khách,
nhưng bọn thị vệ tra xét nửa ngày mà vẫn không ai phát hiện ra bóng
dáng thích khách. Nô tài đã cho người đi dò xét.” Nửa đêm phát sinh
chuyện như vậy, hoàng thượng tức giận là chuyện tất nhiên, Ngô Hữu
Tường bị dọa sợ không dám nhiều lời, co rúm người quỳ gối một bên.
Náo loạn một đêm đến tận hửng đông, Ngự Lâm
Quân lùng bắt vẫn không có thu hoạch gì, Hoàng Phủ Hạo Thiên tức
giận đỏ mặt tía tai, nhưng một chút biện pháp cũng không có.
Lại nói, người vạch ra sự kiện này cùng đám
người thi hành đang trốn trong Phi Phượng các vừa uống trà thơm, vừa
cười trộm, đem tất cả phản ứng của hắn làm thành chuyện hài mà
nói.
Hai ngày liền từ đó về sau, một loại chuyện
giống nhau lại lần nữa phát sinh, mà đã không còn kì lạ, luôn phát
sinh tại thời điểm hắn đang chuẩn bị “Công thành chiếm đất”, chuyện
như vậy lần thứ nhất thì có thể nói là ngoài ý muốn, hai lần thì
có thể nói là trùng hợp, nhưng ba lần đồng dạng, thì chính là một
âm mưu rồi. Nhưng bao quát toàn bộ sự kiện, thay vì nói là âm mưu,
không bằng chuyển thành trò đùa dai thì thích hợp hơn.
Khắp thiên hạ, người dám chơi đùa trên đỉnh đầu
hắn, trừ cái người được sủng ái đến vô pháp vô thiên Hàn Tuyết kia
thì còn có ai. Nhưng Hoàng Phủ Hạo Thiên nghĩ nát óc cũng không nghĩ
ra mình đã chọc phải nha đầu quỷ kia lúc nào mà khiến cho nàng dùng
cái phương pháp ghê tởm này chỉnh mình. Sau khi suy xét hết thảy,
Hoàng Phủ Hạo Thiên quả quyết vẫy lui một đám Ngự Lâm Quân, lưu luyến
liếc mắt nhìn giường lớn phủ hoàng sa trong nội thất, đồng thể mỹ nhân
trong suốt đầy đặn đang phảng phất ngay trước mắt, bất quá có chuyện
cần giải quyết trước, hắn cũng muốn hưởng dụng nữ nhân nhưng chỉ
thực bất đắc dĩ thở dài, Hoàng Phủ Hạo Thiên khoác lấy một kiện
áo choàng dày, cũng không quản trên giường lớn phía sau mỹ nhân đang
tha thiết kêu gọi, không quay đầu mà đạp bước lên ánh tranh đi về phía
tẩm cung của mình.
Giờ là nửa đêm canh ba, hắn cũng không dám ngay
lúc này đi tìm Hàn Tuyết đối chất, từ sau khi Hàn Tuyết bị Hàn
Chiến nuốt luôn vào bụng, mặc dù hai người chưa chính thức thành
thân, nhưng dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết, cái đồ nam nhân âm
hiểm đó làm sao có thể bỏ qua cơ hội cùng Hàn Tuyết đêm đêm dậy lên
sóng hồng, nếu như quấy rầy chuyện tốt của nam nhân kia, còn không
biết hắn sẽ gây nên bao nhiêu sóng gió đây? Nghĩ mà không khỏi sinh ra
mấy phần hối tiếc, thiên hạ còn ai đáng thương hơn hoàng đế hắn
không? Bị muội muội chỉnh mà vẫn không thể tìm nàng tính sổ, chỉ
vì vị muội phu kia thật sự là quá âm hiểm, quá bạo lực. Nhân gia sẽ
không quản, dù ngươi có là thiên hoàng lão tử, chọc hắn, đến Ngọc
Hoàng Đại Đế cũng bị đánh như thường.
“Không chọc được, chẳng lẽ ta lại không trốn
thoát được sao. . . . .” Hoàng Phủ Hạo Thiên vừa tự lầu bầu lẩm bẩm,
vừa gật gù đắc ý đi về phía tẩm cung của mình. Phía sau, cả đám
cung tỳ thái giám cũng cẩn thận xách đèn lồng nhắm mắt đuổi theo,
đội ngũ thật dài trong màn đêm tự như một con hỏa long nho nhỏ, toàn
bộ đều rơi vào trong mắt người đang nấp trên nóc nhà cung lâu phía xa,
đồng tử xinh đẹp như hai chấm nhỏ xán lạn lúc này đã cười híp lại,
tựa như một vầng trăng cong, mê hoặc tầm mắt nam tử bên cạnh.
Hàn Chiến si mê hôn lên
đôi mắt giảo hoạt kia, mặt khác nghịch ngợm nụ cười giai nhân, lòng tràn đầy
nhu tình, khi dễ đôi môi hồng diễm tràn đầy mật ái, trằn trọc triền miên,
tơ tình rung chuyển. Hàn Tuyết mặt hồng tim đập khẽ rên một tiếng, vùi mặt
vào cổ của hắn. Hô hấp gấp gáp cùng đôi mắt to mê say vì nụ hôn nóng bỏng
của hắn cũng làm cho Hàn Chiến một lòng kích động không dứt.
Nhất cử nhất động của
nàng, một cái nhăn mày một nụ cười, cũng khiến trái tim hắn rung động thật sâu.
"Trở về phòng được
không?"
Từ sau khi hai người lần
đầu giao hoan, hắn tựa như sói đực trong thời kì động dục vậy, chỉ hận không
thể lúc nào cũng đè nàng dưới thân thể để hảo thương yêu. Dẫu chỉ là một cái
hôn cũng sẽ làm cho hắn dục vọng nảy mầm, hạ thể vì dục vọng mà căng lên trướng
đau, kêu gào muốn giải phóng. Vẻ kiều mị của giai nhân trong ngực làm cho
hắn không thể ngay lập tức đem mình hung ác vùi vào trong cơ thể nàng để hưởng
tư vị mất hồn phệ cốt mê người kia.
"Kh