
ểu thư, nam nhân này, khụ, mà nổi. . . . .
.Ách. . . . . bất mãn là rất đáng sợ, ngài nhất định phải làm như
vậy?” Lỗ Tam nhìn huynh đệ ngồi hai bên một chút, mọi người nội tâm
đều đang kêu gào muốn chết, lại còn phải vào thời điểm mấu chốt ra
tay? Vậy còn để nam nhân sống nữa hay không. Thử nghĩ, lúc làm chuyện
kia, vừa định “xách súng” ra trận, thì bên ngoài liền hô to một tiếng
“Bắt thích khách!” Vậy “súng” kia lại còn không bị dọa? Chuyện như
vậy nếu là diễn ra đến mấy lần, nam nhân này làm sao mà chịu được?
“Xác định, nhất định, cùng với khẳng định
phải làm như thế!” Hàn Tuyết nghiêm nghị trừng mắt nhìn mười hai đại
hán trong sảnh, mặt không chút thay đổi nói: “Tối nay bắt đầu, muốn
sao làm vậy, chính các người phải làm, ta chỉ muốn kết quả, quá
trình thì tự các ngươi an bài.” Nói xong liền ý bảo Hàn Chiến ôm
nàng trở về phòng, lưu lại mười hai thị vệ còn nguyên tại chỗ khóc
không ra nước mắt.
“Đại ca, người nói xem, hoàng thượng đã làm
cái chuyện thương thiên hại lý gì á..., nàng vì sao lại không được
tự nhiên, có thể khiến tiểu thư chúng ta nghĩ ra biện pháp ác độc
như thế chỉnh hắn?” Mục Giai Điền(đây là cái tên hoa
mỹ mà em Ckun dựa vào mấy cái từ tối nghĩa kia bịa ra =))) có gì
sai tỷ cứ sửa lại, và nhớ xóa cái dòng in nghiêng này đi nhá nhá) tới
bên cạnh Vương Chính Nghĩa, nhẹ giọng nói thầm.
“Cái này nếu hù dọa nhiều mấy lần, hoàng
thượng có thể lưu lại hậu di chứng gì không?” Nghĩ đến cái loại
thời khắc sau khi dọa xong trở về đó, mọi người đều nhất tề rùng
mình một cái.
“Nếu khiến hoàng thượng bất lực rồi, liệu
chúng ta có bị gán cho tử tội mưu hại hậu tự?” Hoàng An Sơn tang
thương ra mặt nhìn các vị huynh đệ, gào khóc nói: “Tiểu Kiều Kiều
lòng ta yêu còn đang chờ lấy ta nha, ta không muốn làm tuổi trẻ chết
sớm đâu.”
“Cút!” Hạ Hải Bình, Hùng Tấn Châu cùng Phạm
Vân Long ba người mỗi người cho hắn một cước, có một nữ nhân đa tình
thì giỏi lắm hả, cố ý nói ra làm bọn họ khó coi. Không phải chỉ
là ngực lớn một chút, eo nhỏ một chút, công phu trên giường tốt một
chút thôi sao? Trong Hàm Xuân Lâu còn một bó to, hắn mới là người
không trả nổi.
“Được, đừng náo,” quát bảo ngưng cãi lộn, Vương
Chính Nghĩa phất tay kêu mọi người tới gần, “Bất kể tiểu thư khó
chịu hoàng thượng cái gì, nếu tiểu thư đã phân phó, thì chúng ta
phải đi xử lý.” Vương Chính Nghĩa sờ
sờ mặt, tràn đầy bất đắc dĩ nói: “Hoàng thượng cũng không phải
người ngốc, chuyện như vậy nếu đã quá tam ba bận, nghĩ một chút
cũng có thể đoán ra là trò đùa dai rồi, mà có thể ở trong cung
chỉnh hắn như thế, cũng chỉ có tiểu tổ tông nhà chúng ta thôi, đến
lúc đó, hắn tự nhiên sẽ biết nghĩ cách giải quyết.”
“Aiz, aiz, các người nói, hoàng thượng mà biết
chuyện này, liệu có theo đạo nghĩ mà ăn miếng trả miếng hay không?”
Trần Lôi tinh thần bát quái dâng lên.
“Chuyện như vậy là không thể.” Bao Thanh hứng
thú rã rời phất phất tay.
“Tại sao?”
“Ngươi nói xem, ngươi chạy nhanh, hay là đao của
Chiến đại nhân nhanh? Ngươi mà cũng dám trong lúc Chiến đại nhân đang
làm chuyện kia kêu gào một tiếng sao?” Bao Thanh cười như không cười
nhìn Trần Lôi, Lỗ Tam thì lại cười to đáp lời hắn.
Lấy cá tính máu lạnh của Hàn Chiến, nếu thật
sự có người dám quấy rầy hắn cùng Hàn Tuyết làm việc, đoán chừng
hắn cũng chẳng cần dừng lại, mà trực tiếp phòng ra một đạo ám khí
là có thể đoạt mệnh người ta.
“Hoàng thượng này chắc hẳn là sẽ mệt chết.”
Trương Thiếu Lương giọng mang đầy tiếc nuối nói, nhưng trên mặt lại
tràn đầy ý cười thưởng thức. “Có thể chỉnh cả hoàng đế mà không
cần chịu tội, chúng ta cũng có thể xem là một nhân vật cổ kim rồi.”
Mọi người nghe vậy, không khỏi nhất thời cùng
cười ha hả.
Ngay đêm đó, đang lúc Hoàng Phủ Hạo Thiên đang
từng chút từng chút gặm cắn lần mò nữ thể đầy đặn phía dưới, đang
muốn nhấc dục bổng sưng huyết vọt vào vùng đất ôn nhuận của nữ tử
thì chỉ nghe nóc nhà liên tiếp truyền đến tiếng vỡ vụn, tiếp theo
từ phía ngoài bỗng vang lên tiếng kinh hô: “Có thích khách, bắt thích
khách…”
Dục hỏa thiêu đốt thân người nhất thời như bị
dội một chậu nước lạnh, thấu từ trong ra ngoài, đành phải cầm quần
áo phủ lên lửa thiêu phía dưới, ngồi ngay ngắn trên giường, nhưng chờ
hồi lâu mà vẫn chưa thấy có người tới báo, Hoàng Phủ Hạo Thiên không
khỏi bạo rống một tiếng: “Tiểu Tường Tử!”
Ngô Hữu Tường đ