Duck hunt
Chiêu Quân Săn Chồng

Chiêu Quân Săn Chồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322814

Bình chọn: 8.5.00/10/281 lượt.

người thật như mỹ nhân ảo tưởng trong bức vẽ.

Nhưng nói với Kiêu những thứ này là vô dụng, Kiêu đối Đàm cô nương thật sự . . . rất có thành kiến, ai!

"Ngươi lắc đầu là có ý gì?" Doãn Thức Kiêu nhíu mi.

Lời nói hắn xuôi theo đệ đệ: "Không có gì, ta chỉ là nghĩ, nếu đại ca không thanh tỉnh thì sao?"

"Còn không đơn giản sao, đến lúc đó nghĩ biện pháp làm cho Đàm Chiêu Quân tiếp tục ở lại thì tốt rồi."

"Nghĩ biện pháp? Có thể nghĩ biện pháp gì làm Đàm cô nương thay đổi quyết định?" Doãn Thức Hoa không lạc quan như đệ đệ.

"Nếu Đàm cô nương có thể dễ dàng làm cho đại ca gật đầu đồng ý thành thân,

hiện tại cũng chỉ có thể tin tưởng nàng sẽ tuân thủ hứa hẹn, sẽ dùng

phương thức ly khai không làm thương hại đại ca."

"Nếu . . ."

"Cái gì?" Doãn Thức Hoa muốn biết ý đệ đệ chưa nói xong.

"Nếu tên kia yêu đại ca, hẳn cũng không muốn rời đi, đúng không!" Hắn nhìn phía ca ca.

Doãn Thức Hoa kinh ngạc một chút, khẽ nhếch miệng, giây lát chậm rãi nhắm lại, lộ ra một chút cười.

"Đúng, đúng vậy, tuy rằng chuyện tình cảm không do người khống chế, nhưng việc này chẳng phải là một loại ưu thế? Đàm cô nương dường như đã quên cảm

tình mình cũng bị tính kế vào." Hắn cúi đầu cười thông suốt.

Doãn Thức Kiêu gật đầu."Thời gian ba năm, kỳ thật rất dài, chúng ta liền mỏi mắt trông chờ đi!"

"Có lẽ . . . không cần chờ đến ba năm, sẽ có kết quả xuất hiện."

"Kết quả gì xuất hiện?" Đột nhiên, phía sau bọn họ truyền tới một câu hỏi.

Hai huynh đệ hoảng sợ, mạnh mẽ xoay người, đã nhìn thấy Đàm Chiêu Quân đứng ở cách đó không xa .

Nàng đến đây lúc nào? Đến đây đã bao lâu? Võ công bọn họ không kém, vì sao

không phát hiện nàng tiếp cận? Trọng yếu nhất là, nàng nghe thấy được

bao nhiêu?

Đàm Chiêu Quân hai tay vòng ngực, liếc nhìn bọn họ. "Các ngươi còn đứng ngẩn ra ở đó làm gì a?"

"Không có gì." Doãn Thức Hoa trả lời lấy lệ. "Đàm cô nương sao lại ở trong này? Muốn tìm đại ca sao?"

"Không phải, ta muốn tìm bọn các ngươi, nghe tổng quản nói các ngươi đến Hạnh

viện, cho nên cứ tới đây." Nàng vừa nói vừa lần lượt nhìn kỹ hai khuôn

mặt giống nhau như đúc trước mắt.

"Đàm cô nương tìm chúng ta có việc gì?"

"Đương nhiên có chuyện!" Nàng có chút bất mãn than phiền. "Ta tìm các ngươi

rất nhiều ngày rồi, Hướng tổng quản không có chuyển lời cho hai vị sao?"

"Hướng tổng quản có nói qua, Đàm cô nương mời chúng ta khi có thời điểm rảnh rỗi thì thông báo ngươi một tiếng."

Nghe vậy, nàng bất mãn nhíu mày. "Cho nên ngươi đang nói cho ta biết, nhiều

ngày như vậy, các ngươi ngay cả chút thời gian cho ta cũng không rút ra

được sao?"

"Ngươi nghĩ rằng chúng ta giống như ngươi nhàn rỗi không có việc gì làm sao?!" Doãn Thức Kiêu lập tức không khách khí cãi lại.

"Có người có thể làm ít công to, tựa như Doãn trang chủ; mà người vô dụng,

thì lại làm nhiều công ít, giống . . ." Nàng liếc xéo bọn hắn. "Hai vị."

"Ngươi, cái tên này!" Doãn Thức Kiêu xoa tay nhảy qua từng bước tiến lên, không ngờ bị ca ca chặn lại.

"Kiêu, bình tĩnh!" Doãn Thức Hoa quát khẽ, đối mặt nàng lựa lời nói, "Đàm cô

nương tìm chúng ta có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi, đừng cố ý khiêu

khích Kiêu nữa được không?"

"Hừm, bị ngươi nhìn ra rồi." Đàm

Chiêu Quân không e dè thừa nhận mình cố ý khiêu khích, nhún nhún vai.

"Thật có lỗi a, thấy mỗi ngày Doãn trang chủ công việc tràn ngập, loay

hoay sứt đầu mẻ trán, hai vị lại mỗi ngày ở bên ngoài tiêu dao, chơi bời lêu lổng, ta chính là nhịn không được muốn thay hắn nói ra bực dọc."

Doãn Thức Kiêu nổi giận rống lên."Chúng ta khi nào thì ở bên ngoài tiêu dao, chơi bời lêu lổng hả?!"

"Mỗi ngày a! Ta nói rất rõ ràng rõ ràng, ngươi không chỉ có đầu là không tốt, còn nghễnh ngãng a!"

"Ngươi —"

"Kiêu!" Doãn Thức Hoa cảm thấy thời gian này số lần thở dài so với quá khứ tổng phải nhiều hơn. "Tốt lắm, Đàm cô nương, van cầu ngươi buông tha chúng

ta đi."

"Được rồi! Ta nể Doãn nhị thiếu gia mở miệng cầu, trở lại chuyện chính, ta có việc muốn thảo luận với các ngươi một chút, đi theo ta." Nói xong, nàng xoay người trở lại Hà viện.

"Này . . . người kia, ta thật muốn vặn gãy cổ nàng!" Mở ra mười ngón, Doãn Thức Kiêu nghiến răng nghiến lợi.

"Được rồi, Kiêu, đừng quên nàng là đại tẩu tương lai, hơn nữa nàng cảm thấy

giận dữ bất bình thay đại ca, ngươi không phát hiện ra sao?" Doãn Thức

Hoa nở nụ cười, cũng bởi vì phát hiện điểm ấy, cho nên hắn mới có thể

hạ mình "Cầu nàng" buông tha bọn họ.

Nghe vậy, Doãn Thức Kiêu sửng sốt. Nói cũng đúng, nàng đích xác là cảm thấy giận dữ bất bình thay đại ca!

"Đây không phải đại biểu nàng đối với đại ca. . . . . ."

"Ừ." Doãn Thức Hoa gật đầu.

"Được rồi, vì đại ca ta sẽ không so đo cùng nàng"

"Hai người các ngươi, còn đứng yên ở đó làm cái gì? Muốn làm tượng đá cứ nói..., ta sẽ giúp đỡ bọn ngươi một tay!"

Phát hiện hai người không đuổi theo, Đàm Chiêu Quân quay đầu kêu.

". . . Đáng giận! Ta vẫn muốn bóp chết nàng!"

"Thu Phong, ngươi ra ngoài đi." Vừa vào nhà, Đàm Chiêu Quân lập tức phân phó.

Thu Phong sửng sốt, nhìn thấy hai vị Doãn thiếu gia đi theo phía sau tiểu thư, trong lòng có ch