
ến .
"Vào đi thôi." Hắn không thể chịu đựng được việc làm nàng thương tâm như vậy, buộc lòng phải áp chế cảm xúc tự ti trong lòng.
Giang Dung lĩnh mệnh, không khỏi nhẹ nhàng thở ra. "Dạ, trang chủ."
Lại bước vào võ đường, hắn theo bản năng bước nhẹ chân, ở cách khoảng Đàm
cô nương chừng hai bước xa đem chủ tử đặt xuống, từ đầu tới đuôi Đàm cô
nương vẫn chưa phát hiện, chỉ che mặt khóc nức nở .
Doãn Thức Câu vẫy tay, ý bảo hắn lui xuống trước đi, nhìn người trước mắt ngồi dưới
đất che mặt khóc thương tâm thiên hạ, trong lòng hắn thật là tự trách,
hắn bởi vì tự tôn . . . Không, là tự ti, hắn bởi vì tự ti, lại lựa chọn
thương tổn nàng!
"Đừng khóc." Hắn thấp giọng mở miệng.
Đàm Chiêu Quân đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn người chẳng biết lúc nào lại quay về.
"Ngươi . . ." Nàng nghẹn ngào, "Ngươi . . . không phải . . . đi rồi sao?"
"Ngươi đang khóc ở đây, ta đi như thế nào được?" Doãn Thức Câu nâng tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của nàng.
"Ta nói . . . Ngươi đi rồi, sẽ không để ý ngươi, nhưng . . . ngươi vẫn . . . đi rồi . . ." Nàng thương tâm lên án.
"Là ta không đúng, phá hư tâm ý ngươi." Lau không hết càng làm nàng đổ nước mắt, hắn cực kỳ đau lòng. "Đừng khóc, ta không ly khai, ngươi muốn đưa
ta lễ vật, ta nhận, ngươi đừng khóc nữa."
Nghe vậy, Đàm Chiêu Quân quỳ lên, ôn nhu nâng hai gò má của hắn, một đôi mắt khóc hồng chăm chú nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Ngươi cảm thấy, ta đưa lễ vật này là để nhục mạ ngươi sao?" Nàng nhẹ giọng hỏi.
Hắn lắc đầu, "Ngươi sẽ không như vậy." Điểm ấy hắn không chút nghi ngờ.
"Ngươi biết ta sẽ không như vậy, nhưng vẫn cảm thấy bị nhục nhã, phải không?"
Nhẹ nhàng kéo tay nàng xuống, nắm trong tay, hắn cúi đầu, ôn nhu vuốt ve.
Đó chính là vấn đề của hắn, bởi vì hắn tự biết xấu hổ, khi ngồi ở trên ghế bình thường, cho dù hành động bất tiện, nhưng bên ngoài hắn vẫn giống
người thường, chỉ khi nào ngồi trên cái ghế kia, giống như hướng người
trong thiên hạ tuyên bố hắn là người tàn phế, đem phần tự ti nhất của
chính mình lộ ra . . .
"Doãn Thức Câu, nhìn ta!"
Hắn từng
chút, chậm rãi ngẩng đầu lên đón nhận ánh mắt nàng. Chỉ có nàng, dám đối với hắn vô lễ như vậy, hơn nữa đúng lý hợp tình kiêu ngạo như vậy.
"Ngươi nghe rõ ràng cho ta, không ai có thể nhục nhã ngươi, có thể nhục nhã
ngươi, chỉ có chính ngươi." Đàm Chiêu Quân nghiêm túc nói: "Hai chân tàn thì thế nào? Thực mất mặt sao? Phải nhận mệnh, bản thân chỉ được ở
trong phòng không thể gặp người sao?"
"Đàm cô nương . . ."
Một tay nàng đập nhẹ vào môi của hắn.
"Hiện tại ta không muốn nghe ngươi nói, ngươi ngoan ngoãn nghe cho ta! Ta cho ngươi biết, về sau ta muốn cuộc sống như thế nào." Nàng nghiêm túc nhìn hắn.
"Về sau, ta muốn cùng ngươi chơi cờ, vẽ tranh; ta muốn cùng ngươi xem sổ sách công văn buôn bán, ngươi dạy ta làm ăn buôn bán như
thế nào; khi ta muốn giáo huấn hai cái đệ đệ không ra gì kia của người
thì ngươi phải ủng hộ ta, cùng ta đứng trên một trận tuyến; ngươi không
thể luyện võ, có thể dạy ta, ta sẽ luyện, về sau ta sẽ bảo vệ ngươi; ta
còn muốn ngươi phân ra hơn phân nửa công việc cho đệ đệ ngươi, dành ra
nhiều thời gian theo giúp ta tản bộ, ngắm hoa, đạp thanh (đi chơi trong tiết thanh minh), còn muốn cùng ta ra phố, tham gia chương khánh (các lễ hội quan trọng như lễ thành lập, chúc mừng, …), cho dù là tết đầu năm hay tết hoa đăng, tết đầu mùa, đoan ngọ hay đua
thuyền rồng, lễ Vu Lan, lễ thần linh, Trung thu ngắm trăng, …, ta đều
không cho ngươi bỏ qua, trừ phi ta lười xuất môn."
Doãn Thức Câu
trong lòng chua xót, hốc mắt có chút nóng lên, nàng vừa nói, trong đầu
hắn liền nghĩ đến hình ảnh kia, nếu có thể làm được thì thật hay bao
nhiêu, nếu sớm nhận thức nàng, trước khi mình bị phế có thể nhận biết
nàng, hắn nhất định sẽ không chút do dự cùng nàng làm bất cứ việc gì
nàng muốn, nhưng bây giờ . . . đã quá muộn.
"Không cần nói ngươi
làm không được!" Nàng vừa lớn tiếng quát, đứng lên, đi đến mở ra ghế có
bánh xe kia, đem nó đưa đến trước mặt hắn. "Có nó, ngươi sẽ làm được!"
Doãn Thức Câu trừng mắt nhìn cái ghế, giống như nó là vật quái dị có thể ăn
thịt người, thân mình căng thẳng, không thể nhúc nhích, ngay cả hai tay
cũng không thể duỗi ra được.
"Thức Câu." Nàng mềm mỏng khẽ gọi tên hắn.
Cả người hắn chấn động, giương mắt nhìn nàng, rõ ràng thấy mắt nàng đầy vẻ ôn nhu.
"Ta hy vọng nhất là thời điểm chúng ta bái đường, ngươi có thể “chính mình” cùng ta bái đường." Nàng hướng hắn vươn một bàn tay, ôn nhu nói nhỏ,
"Thử cho ta xem, được không?"
Mình và nàng bái đường, ngồi trên cái ghế kia?
Trừng mắt nhìn cái ghế quái dị kia, lại nhìn thấy tay nàng vươn đến trước mặt hắn, Doãn Thức Câu đột nhiên híp mắt lại, thấy tay nàng từ lòng bàn tay đến đầu ngón tay đầy các vết thương nhỏ.
"Có chuyện gì xảy ra với tay ngươi?" Hắn bắt lấy tay nàng, vội vàng hỏi.
Nàng cố tình bình thản nói không kiêng dè. "Có chút chi tiết thợ thủ công
không biết xử lý như thế nào, chỗ mấu chốt là ý tưởng của ta, bản thiết
kế là do ta vẽ, chỉ có ta biết chính xác là như th