XtGem Forum catalog
Chiêu Quân Săn Chồng

Chiêu Quân Săn Chồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322574

Bình chọn: 10.00/10/257 lượt.

gươi lại xảy ra tai nạn xe ngựa ngoài ý muốn, không chỉ không thể đi được, cũng từ đó không thể luyện võ."

"Không phải, cho dù không phát sinh ngoài ý muốn, cũng không thể có thể." Hắn

lắc đầu. "Bởi vì khi cha ta mất thì trước linh đường cha, ba huynh đệ

chúng ta liền ở trước mặt mẹ thề, đời này sẽ không giao thiệp với giang

hồ, mặc kệ việc võ lâm, bởi vậy cho dù ta không biến thành như vậy, cũng không thể hoàn thành hi vọng của nàng."

"Cho nên ngươi là tự từ bỏ, không có oán hận?"

"Đúng vậy."

"Vậy tại sao hai cái đệ đệ kia của ngươi lại nói, sau khi ngươi bị từ hôn

còn tính mời vị tiền hôn thê đến phủ một chuyến, kết quả người ta đưa

tới một phong thơ, làm ngươi bị đả kích trầm trọng, từ đó về sau chân

không bước ra khỏi nhà, đưa ra quyết định suốt đời không cưới?"

Lúc này đổi Doãn Thức Câu ngạc nhiên. "Ta không có quyết định này, nếu không thì ngươi là gì?"

"Nói như vậy tốt lắm, vậy phong thư bị ngươi thiêu hủy viết những gì?" Chân

không bước ra khỏi nhà là sự thật, lá thư này nhất định xúc phạm tới

hắn!

"Sự tình đã qua, cũng đừng nhắc lại." Hắn không muốn nhắc lại chuyện quá khứ, bởi vì thật sự đã qua.

Nàng cũng không ép hỏi. "Được rồi, ta không hỏi nội dung, chỉ hỏi ngươi còn để ý chuyện ma quỷ viết trong thư không?"

"Đã không thèm để ý." Hắn lắc đầu, mỉm cười với nàng. "Ta không thể phủ

nhận, lá thư đó thật làm tổn thương người, câu chữ đó vẫn khắc sâu trong trí nhớ của ta như cũ, thế cho nên lúc gặp ngươi, thời điểm biết yêu

ngươi nhưng ta vẫn giẫm chân tại chỗ, nhưng bây giờ ta đã thoát ra, hiện tại ta có ngươi, như vậy đã đủ."

"Thật sự không thèm để ý nữa?"

Hắn cười. "Nếu còn để ý mà nói..., ta sẽ không muốn cưới ngươi, sẽ không ở đây."

"Xem ra công lao ta không nhỏ." Đàm Chiêu Quân ngạo nghễ ngẩng cằm.

Thấy bộ dáng nàng cố tình ngạo mạn thật đáng yêu, hắn nhịn không được

cười."Không phải không nhỏ, mà toàn bộ đều là công lao của ngươi."

"Cho nên, cho dù lát nữa đến tiệc rượu mừng trẻ mới sinh, cũng sẽ không thành vấn đề phải không?"

Thì ra quanh co lòng vòng nói nhiều như vậy, là vì nàng đang lo lắng cho hắn!

Thật là khiến người ta cảm động.

"Sẽ không, Tư Mã tiền bối hắn …"

"Là một con chồn." Đàm Chiêu Quân tiếp lời. "Hắn là người khởi xướng, ở

trong lòng nhi tử gieo xuống mầm mống oán hận ghen tị, còn giả mù sa mưa (ý nói giả bộ) nói cái gì “nếu

không có sự cố kia, so với Ấn nhi hiền chất nhất định cũng có thành tựu

”." Nàng bắt chước giọng điệu Tư Mã Thịnh nói. "Ta không biết Tư Mã Ấn

kia có thành tựu đến mức nào, nhưng ta không cho rằng cùng thế hệ ngươi

hiện nay, có ai có thành tựu có thể thắng được Doãn trang chủ Bích Liễu

sơn trang."

Doãn Thức Câu nghe vậy, trong lòng cảm thấy một dòng

nước ấm áp, dòng nước ấm này theo máu chảy toàn thân, ngay cả hốc mắt

cũng nóng lên .

"Ngươi như vậy. . . làm cho ta thật sự rất khó

nghĩ ra, ta rốt cuộc đã làm chuyện gì chọc ngươi tức giận." Hắn cố ý nói sang chuyện khác, cũng muốn giải quyết chuyện này.

Đàm Chiêu Quân quả nhiên giận tái mặt, hếch môi lên.

"Ngươi giỏi vẽ vời lắm phải không?" Nàng rốt cục nêu cho hắn biết.

"Có nhưng . . ." Một chút, trong lòng hắn hiện lên một chút bất an. Chẳng lẽ . . .

"Nghĩ ra rồi sao?" Nàng lạnh giọng, ngay cả ánh mắt đều che kìn một mảnh lạnh như băng.

Việc này Doãn Thức Câu phi thường xác định, nàng . . . thật sự rất tức giận.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy được sự tức giận của nàng, mà hắn, đời này

cũng không muốn nhìn thấy nàng lại một lần nữa dùng ánh mắt lạnh như

băng như vậy nhìn hắn.

"Chiêu Quân, ngươi . . . đã biết?"

Tránh tay hắn ra, nàng lạnh như băng nói: "Biết cái gì? Biết ngươi thích là

mỹ nhân trong bức tranh kia phải không? Vẫn biết Đàm Chiêu Quân ta chẳng qua là vật thay thế cho một bức họa sao?"

"Không phải!" Hắn lo lắng biện giải.

"Ngươi dám phủ nhận ta và mỹ nhân ngươi vẽ đấy không giống sao?"

"Các ngươi rất giống, gần như cùng một diện mạo, nhưng mà người trong bức tranh còn trẻ . . ."

Nàng cố ý bơi móc. "Cho nên ngươi chê ta lớn tuổi?"

"Không phải như vậy! Các ngươi rất giống là sự thật, nhưng ta ngay cả mình khi nào thì, tại sao lại vẽ bức tranh kia cũng không nhớ rõ nữa à!" Doãn

Thức Câu lo lắng thúc ghế bánh xe đến bên cạnh nàng, lại lần nữa nắm

thật chặt tay nàng, không cho nàng giãy.

"Ngươi không nhớ rõ?" Đàm Chiêu Quân kinh ngạc. "Vì sao?"

"Bởi vì sự cố xe ngựa kia làm cho ta mất đi một ít trí nhớ, bức họa kia đã

tồn tại trước sự cố khoảng một tháng, mà ta mất đi khoảng chừng nửa năm

trí nhớ, ngay cả sự cố phát sinh như thế nào cũng không nhớ rõ."

Thì ra hắn không chỉ mất đi mẫu thân, mất đi hai chân, mất đi võ công, mất đi vị hôn thê, mà còn mất đi trí nhớ!

Sự cố kia đã cướp đi rất nhiều thứ của hắn.

"Hãy nghe ta nói." Doãn Thức Câu dường như sợ nàng không nghe, vội vã giải

thích."Ta thừa nhận ba năm này mỗi khi nhìn bức họa kia, trong lòng có

chút rung động, thậm chí ở trong mộng đều mộng cảnh tượng trong bức

tranh, cũng không phủ nhận lần đầu ở Hạnh viện thấy ngươi thì từng có ảo giác, nhưng sau cùng ngươi tiếp xúc thật, ta nhậ