
ý muốn chống lại tầm mắt
hắn không kịp dời đi.
Tim lại nhảy nhót một chút, đột nhiên, nàng kiềm chế tức giận, cố ý cười giơ ra một lúm đồng tiền xinh đẹp, nâng
bàn tay trắng nõn nhỏ bé lên hướng hắn quơ quơ, sau đó nhìn thấy hắn có
chút không được tự nhiên cũng hướng nàng phất phất tay.
Ha! Nàng nhịn cười không được, không nghĩ tới hắn thế nhưng ngây ngốc đáp lại, thật sự là rất thú vị!
Không hiểu sao cảm thấy như hòa nhau một – một, tâm tình nàng cuối cùng tốt lên một chút, xoay người bước chân nhẹ nhàng rời đi.
Doãn Thức Câu nhìn theo nàng rời đi, sau cái tay đang quơ quơ phút chốc cứng đờ, lập tức nắm tay thu hồi, vì chính mình mới vừa rồi giống như là đáp lại động tác của nàng, có chút quẫn bách vuốt mặt.
Đáng chết!
Đều là bởi vì nàng đột nhiên cười với hắn đến sáng lạn như vậy, làm cho
hắn quá mức kinh ngạc, mới có thể nhất thời vô ý mất hồn.
Có thể
hồi tưởng lại thấy nụ cười vui vẻ cùng lúm đồng tiền xinh đẹp của nàng
mới vừa rồi, đôi mắt của hắn đang giận dữ lạnh lẽo bỗng nhiên lại ánh
lên một tia ấm áp. Đàm Chiêu Quân vừa mới bước ra Hạnh viện, thình lình ở góc khuất bỗng xuất hiện một bóng
người, dọa nàng nhảy dựng, nháy mắt tiếp theo, á huyệt của nàng đã bị
điểm trúng.
"Đàm cô nương." Doãn Thức Hoa gọi nhỏ, hướng nàng
chắp tay lấy lễ. "Thật có lỗi, điểm á huyệt của ngươi, ta sợ việc này hù ngươi, sợ làm ngươi hét chói tai." Hắn ôn tồn giải thích.
Bình ổn nhịp tim, nàng tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Doãn Thức Hoa xác định nàng cảm xúc ổn định. . . . . . , ít nhất không nhìn thấy nàng còn kinh hách, mới giải huyệt cho nàng.
"Ta không phải cô nương động một chút sẽ thét chói tai, cho nên, tốt nhất
lần sau đừng có làm như vậy nữa." Khi nói được, nàng lập tức trừng mắt
nhìn hắn, nghiêm túc thanh minh.
Doãn Thức Hoa sửng sốt, trong lòng rất kinh ngạc. Bộ dáng nàng so với mới vừa rồi , khí chất, khác xa nhau.
Đúng vậy, mới vừa rồi ở trong phòng đại ca, hắn đương nhiên cũng thấy nàng,
đại ca khi bị hỏi sở dĩ giả ngu, tất nhiên là có dụng ý.
Mà trước mắt vị cô nương Đàm Chiêu Quân này lại nghiêm túc lạnh nhạt, cùng với
nữ tử mới vừa rồi ở Hạnh Hoa trong mưa xinh đẹp ngọt ngào, cách biệt một trời một vực, rốt cuộc người nào mới chân chính là nàng?
"Doãn
nhị thiếu gia ngăn trở đường đi của ta, không phải là muốn xem ta ngẩn
người đi?" Đàm Chiêu Quân nhíu mi. Mới vừa rồi bị đại ca của hắn chọc
giận, giờ phút này nàng tuyệt không tưởng che dấu tâm tình của mình.
Doãn Thức Hoa lấy lại tinh thần, nhìn thấy nàng không che dấu chút nào ánh mắt phiền chán.
"Đàm cô nương, ngươi không biết là ta có bộ dạng tuấn mỹ tiêu sái sao?" Doãn Thức Hoa vẫn duy trì chiêu bài mỉm cười, bình thường thì mười người thì đã có thể mê đảo đến chín người – không phân biệt già trẻ, mà còn lại
một người kia, thì lại là người mù.
Nhưng nàng chỉ liếc mắt một cái rồi hỏi "Doãn nhị thiếu gia cảm giác bộ dạng mình so với ta ai đẹp hơn?"
"Vấn đề này. . . . . . Đàm Tam cô nương mỹ mạo rất ít không ai có thể không
công nhận? Huống chi dung mạo của nam nhân so với nữ nhân là có khác
biệt."
"Ta lại thấy so ra ta đẹp hơn lại tuyệt không thua khí
khái của nam nhân, hơn nữa từ nhỏ đến lớn hầu như mỗi ngày đều nhìn, cho nên Doãn nhị thiếu gia cảm thấy ta sẽ cho rằng dung mạo ngươi như vậy
là tuấn mỹ sao?" Đàm Chiêu Quân khóe miệng khinh thường nhếch lên.
"Không cần ếch ngồi đáy giếng lâu, liền cho rằng vùng trời trên đầu kia
chính là khắp thiên hạ, cho dù bản thân gặp không nhiều lắm, biết không
rộng, cũng không cần vội vã như vậy bộc lộ ra sự không biết của mình,
được không?"
Doãn Thức Hoa nghe vậy, không chỉ có không có...chút nào hờn giận, trong lòng ngược lại cảm thấy có chút vui vẻ cùng với vạn phần chờ mong. Nếu Đàm Chiêu Quân đối với gương mặt nàycủa hắn cũng
hoàn toàn không có cho hắn một tia "Đặc biệt đãi ngộ", như vậy kế hoạch
của hắn và Kiêu có lẽ có thể thành công nhưng cũng nói không nhất định. . . . . . Chỉ cần có thể thuyết phục được nàng.
"Nếu Doãn nhị
thiếu gia không có việc gì, ta phải đi." Thật sự là nhàm chán! Nàng hiện tại tin tưởng, lời đồn đãi từ ba năm trước đây, Bích Liễu sơn trang do
cặp con song sinh làm chủ sự tuyệt đối là giả dối! Đến giờ phút này càng tin tưởng rằng cặp con song sinh này chính chỉ phụ trách đi ra ngoài
xuất đầu lộ diện, bán ra da mặt thôi, người chủ trì chân chính vẫn như
cũ là Doãn Thức Câu lui ở phía sau màn, nếu không Bích Liễu sơn trang đã sớm ngã.
"Đàm cô nương xin dừng bước." Doãn Thức Hoa đột nhiên
nhanh gọi nàng lại. "Chúng ta có việc muốn cùng với Đàm cô nương thảo
luận, có thể đi theo ta không?"
"Chúng ta?" Đàm Chiêu Quân khẽ nhếch lông mày. Cho nên, trong đó có thêm một người là Doãn Thức Kiêu kia nữa sao?
"Ta cùng Kiêu."
Tốt lắm, nàng cũng đang muốn cùng Doãn Thức Kiêu "hảo hảo" nói một chút.
"Dẫn đường." Ở Hạnh viện nàng đã bị đại ca chọc giận, cho nên bọn họ đành
phải chịu sự bực bội cùng gương mặt lạnh như tiền của nàng.
Doãn
Thức Hoa dẫn nàng đi vào Trúc viện nơi hắn ở, vừa bước vào cửa, đã nhìn
thấy trong phòng ngồi sẵn một