Snack's 1967
Chìm Trong Cuộc Yêu

Chìm Trong Cuộc Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211772

Bình chọn: 8.00/10/1177 lượt.

hì không? Em cũng có quyền được hạnh phúc chứ, lại một lần nữa em không thể ngờ được, cha mẹ anh không phải là chướng ngại lớn nhất giữa hai đứa mình, mà rào cản lớn nhất lại là quá khứ của em.

" Sanh Tiêu, em đừng nói nữa."

“Ở Thiên Sắc, anh cho rằng làm em sảy thai là có thể gạt bỏ hết quá khứ của em phải không?” Nói đến đây hai bả vai Sanh Tiêu run lẩy bẩy, “Không thể đâu, vì chuyện của em và Duật Tôn anh luôn đặt trong lòng….”

" Sanh Tiêu......" Nghiêm Trạm Thanh dùng sức kéo Mạch Sanh Tiêu lại, "Chúng ta bắt đầu lại được không?

Quay lại, bắt đầu mới?

Đã qua hết rồi, phải bắt đầu lại như thế nào?

" Trạm Thanh, anh sẽ ly hôn vì em chứ?"

Mạch Sanh Tiêu cảm nhận rõ ràng lồng ngực đang dán sát vào lưng cô cứng ngắc, đám cưới hai nhà Tô Nghiêm, chắc chắn ông Nghiêm sẽ không bao giờ để Nghiêm Trạm Thanh tùy tiện ly hôn, Mạch Sanh Tiêu hiểu điều này hơn ai hết, nhưng vì Nghiêm Trạm Thanh đau đớn, cô còn muốn nỗi đau đó của hắn nhân lên bội lần.

“Anh đừng nói với em là, trừ hôn nhân ra, cái gì anh cũng có thể cho em.”

Sự thật thì đây chính là điều Nghiêm Trạm Thanh muốn nói với cô. Đó là điều duy nhất hắn chắc chắn.

Hai mắt Mạch Sanh Tiêu nhìn trừng trừng ra ngoài cửa sổ, cô lo, Duật Tôn đã xảy ra chuyện.

Nghiêm Trạm Thanh không nhận ra dòng suy nghĩ của cô đã bay tới một nơi khác, dù có đôi khi Duật Tôn độc miệng, ra tay quá đáng nhưng dù thế nào đi chăng nữa Sanh Tiêu cũng không muốn y gặp chuyện chẳng lành, cô biết dù cô có liều mạng thật như đã nói thì có mười cái mạng cô cũng không thoát khỏi Nghiêm Trạm Thanh được, vì vậy Sanh Tiêu yên tĩnh nằm trên giường, cố gắng hít thở đều đều.

" Sanh Tiêu?" Một giờ sau, Nghiêm Trạm Thanh xoay người, thấy Sanh Tiêu đã ngủ say.

Hắn thầm thở dài, thoải mái nghiêng nửa người còn lại trên giường, tay phải ôm lấy eo Sanh Tiêu, rồi chìm vào giấc ngủ rất nhanh.

Mạch Sanh Tiêu mở to hai mắt, rất tỉnh táo, cô giữ nguyên tư thế đó chừng nửa giờ đồng hồ, đến tận khi chắc chắn Nghiêm Trạm Thanh đã ngủ say mới ngưng thở, nhẹ nhàng kéo tay hắn ra, dậy khỏi giường.

Rất lâu rồi Nghiêm Trạm Thanh không được ngủ một giấc thoải mái như vậy, cặp mi dày rậm khẽ rủ xuống, vẻ mặt an tường.

Sanh Tiêu muốn lấy lại di động của cô, nhưng vì sợ sẽ làm Nghiêm Trạm Thanh tỉnh lại nên đành thôi, cô rón rén bước về hướng cửa ra vào. Lúc sắp đi, vẫn lo Nghiêm Trạm Thanh tỉnh lại được nên cô khóa trái cửa phòng.

Chạy thật nhanh ra khỏi khu nhà, sắc trời nhá nhem tối.

Cô mặc lễ phục dự thi, đầu không nhớ nổi số điện thoại của Duật Tôn, nhìn trời thế này chắc sắp sáu giờ tối rồi. Cô nhớ ra Duật Tôn đã hẹn thi xong sẽ tới đón cô, Sanh Tiêu vội vàng bắt một chiếc taxi, đi về hội trường diễn ra cuộc thi.

Đến nơi cô cũng không thấy Duật Tôn, đang đứng lo lắng được một lúc thì thấy chiếc xe hơi của y đang lao vút từ cổng lớn vào.

Mạch Sanh Tiêu vội chặn lại, không đợi y ngừng xe hẳn đã chui vào xe, "Nhanh! »

« Chuyện gì mà sợ thành thế này ? »

« Có người muốn giết anh, thật đấy…. » Mạch Sanh Tiêu vuốt ngực mấy cái, Duật Tôn đánh tay lái, chiếc xe vòng ra đường cái, « Chính tai em nghe được, có lẽ là ngày hôm nay. »

« Ai muốn giết tôi ? »

Hai mắt Sanh Tiêu mở lớn, ánh mắt nhanh chóng quay đi giấu giếm « Em…em chỉ nghe thấy tiếng nói. »

Duật Tôn tập trung lái xe không hỏi thêm nữa, y lấy di động ra đang bấm số gọi thì phát hiện từ kính chiếu hậu mấy chiếc Buick có rèm che đang đuổi theo phía sau. Y để chiếc điện thoại xuống, vội giẫm chân ga phóng vút xe lên phía trước, « Giữ chặt dây an toàn đấy ! »

Mạch Sanh Tiêu vội vàng làm theo, chiếc xe biến thành một con ngựa hoang mất cương, gào rú những âm thanh tê tái đến thấu xương bay nhanh lên phía trước, hai tay Sanh Tiêu nắm chặt lấy dây an toàn, mấy chiếc xe đằng sau vẫn kiên trì đuổi theo không từ bỏ, vì đây là đường quốc lộ cho nên chiếc xe thể thao của Duật Tôn không thể phát huy được ưu điểm, muốn thoát khỏi những chiếc xe này chỉ còn cách chạy lên cao tốc.

Sườn mặt của y tuấn tú mà hung ác nham hiểm, động tác đánh lái thành thạo lão luyện.

Cua một đường xinh đẹp chiếc xe thể thao đã lên được đường cao tốc, chỉ vài giây sau đã kéo ra khoảng cách rất xa với mấy chiếc còn lại.

Mạch Sanh Tiêu thấy thế, trái tim đang treo lủng lẳng cũng hạ xuống, còn thần sắc Duật Tôn có vẻ nghiêm túc, không hề buông lỏng cảnh giác.

Trên khúc đường từ ngoại ô vào, có ba chiếc xe tải chở hàng, một chiếc trước, hai chiếc phía sau.

Duật Tôn nhờ linh tính nhạy bén nhanh chóng phát hiện ra điều lạ lùng, chiếc xe có rèm đen ngay phía trước cũng giảm tốc độ hẳn, có vẻ như đang chờ Duật Tôn đạp ga phóng vọt lên, Sanh Tiêu trông thấy cảnh vật xung quanh thay đổi, những chiếc xe bên cạnh dần biến mất, xe thể thao của Duật Tôn phóng vọt lên trước chiếc xe có rèm che màu đen, Sanh Tiêu sợ hãi hét lên, hai tay dùng sức ôm chặt lấy tay nắm ở cửa xe.

Rầm---

Chiếc xe có rèm che nhanh bị đánh bật ra khỏi làn đường, lộn nhào mấy vòng trên xa lộ, tên lái xe bị bắn ra ngoài cửa sổ xe.

Đánh tay lái, tiếng phanh xe sắc nhọn chói tai như muốn xé rách màng