
đến chuyện trả thù cho anh ta, mà vẫn có tâm tư đi đối phó với Mạch Sanh Tiêu sao? Dù anh ta có tỉnh lại, hai người họ cũng không bao giờ có khả năng quay về với nhau đâu.”
Bây giờ thì Tô Nhu đã biết rồi, tiếc là quá muộn.
“Tôi càng tò mò không biết cô đã thuyết phục cả nhà họ Nghiêm như thế nào để họ cho Cố Tiêu Tây ở lại?”
Tô Nhu cắn môi “Làm sao anh biết Cố Tiêu Tây đang ở nhà họ Nghiêm?”
“Đương nhiên là tôi có cách để biết.”
Tô Nhu nở nụ cười châm biếm “Dù anh biết cũng chẳng làm được gì. Chỉ cần Cố Tiêu Tây không ra khỏi cửa nhà họ Nghiêm thì Mạch Sanh Tiêu vẫn còn chịu tiếng oan. Duật thiếu, tôi biết anh có nhiều thủ đoạn nhưng chẳng lẽ anh không sợ gặp phải phiền toái cho bản thân sao?”
Ánh mắt Duật Tôn càng trở nên tăm tối “Cô giao Cố Tiêu Tây ra chẳng phải vẹn cả đôi đường sao?”
“Duật thiếu, hiện tại người bảo vệ cô ta không phải tôi, mà là bố chồng tôi. Chẳng giấu gì anh, lúc trước tôi muốn hãm hại Mạch Sanh Tiêu, nhưng sự đời chẳng lường trước được điều gì, tôi lại tự ngã vào cái bẫy do chính mình giăng ra.”
“Bố chồng cô?”
“Phải, anh cũng biết vụ án của Trạm Thanh rồi đấy, nếu Mạch Sanh Tiêu bị giam ở cục cảnh sát hai ngày, có lẽ đã nhận tội rồi. Trừ bố chồng tôi ra anh nghĩ còn ai có khả năng này?”
Duật Tôn nhướng mày “Tại sao ông ấy phải bảo vệ cô ta?”
“Rất đơn giản.” Đầu mũi Tô Nhu đắng chát “Cô ta có thai.”
Mắt y tối lại “Cô ta không sảy thai sao?”
“Không.” Tô Nhu không hề tự hỏi tại sao Duật Tôn lại biết nhiều việc đến vậy. “Chúng tôi đưa cô ta đến bệnh viện kiểm tra, đứa bé là con của Trạm Thanh, cho nên chúng tôi phải bảo vệ cô ta.”
Mẹ kiếp !
Thuốc Từ Khiêm nghiên cứu là cái thứ quái quỷ gì không biết!
Y ngẫm lại, Cố Tiêu Tây đang mang thai con của Nghiêm Trạm Thanh?
Cánh môi mỏng khẽ giật giật, như là y đang được nghe chuyện cười thế giới vậy.
“Anh cười cái gì?” Tô Nhu lạnh mặt.
“Tôi cười sự ngu dốt của cô.” Y nhấc chiếc chén Tử Sa(1) lên, từ tốn nhấp một ngụm trà xanh. “Cô ta nói đứa bé là con của Nghiêm Trạm Thanh, cô cũng tin là thật?”
(1) Tử Sa: một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ trà.
Trong lòng Tô Nhu thấy hồi hộp vô cùng “Ý anh là?”
“Chẳng lẽ cô quên rằng cô ta từng là người đàn bà của tôi sao?” Duật Tôn đặt chiếc chén Tử Sa xuống, “Nhưng đứa bé cũng không phải con tôi.”
“Vậy dựa vào cái gì mà anh dám nói nó không phải con của Trạm Thanh?”
“Tô Nhu.” Duật Tôn hơi ngả lưng ra đằng sau “Nếu tôi là cô, tôi sẽ không hỏi như vậy đâu, tôi sẽ hỏi liệu anh có cách nào giúp tôi thu xếp phiền phức này không cơ?”
Một câu nói có thể thuyết phục được Tô Nhu, cô ta hơi nghếch cằm lên.
“Bởi vì đối với cô, dù đứa bé có phải là con của Nghiêm Trạm Thanh hay không đều không có lợi. Được và mất trong chuyện này không cần tôi phải phân tích, nếu đứa bé không phải con anh ta, chẳng phải cô sẽ bị nghi oan sao? Cô giấu diếm con đàn bà suýt hại chết chồng mình, thậm chí nhà họ Nghiêm của cô còn muốn bỏ tiền ra nuôi đứa con hoang của cô ta nữa.” Duật Tôn đâm trúng vào chỗ hiểm của Tô Nhu, ngôn từ sắc bén khiến cô ả không thốt nên lời.
“Nhưng mà bây giờ thì bố mẹ chồng tôi sẽ không đồng ý đâu. Dù những lời anh nói đều đúng hết nhưng đứa bé có phải con của Trạm Thanh hay không chỉ mình Cố Tiêu Tây biết.” Tô Nhu đã bình tĩnh lại, dựa vào thái độ của bà Nghiêm hiện giờ, dù cô ả có nói ra, họ cũng sẽ không cho Cố Tiêu Tây đi, nhất định sẽ để cô ta sinh đứa trẻ ra.
“Cô là người thông minh, cô muốn đưa cô ta ra khỏi nhà họ Nghiêm thì khó gì. Việc còn lại cứ để tôi lo.”
Tô Nhu chần chừ, cô ả biết thủ đoạn của Duật Tôn, đối mặt với loại người như y cần phải có 200% tinh thần mới được. “Điều này, khó thực hiện lắm, cô ta ở nhà họ Nghiêm 24/24, cần gì sẽ có người giúp việc chăm lo, vả lại, bố mẹ chồng tôi mà biết chắc lột da tôi mất.”
“Nói thật, tôi có thể khẳng định, Nghiêm Trạm Thanh và Cố Tiêu Tây chưa bao giờ ngủ với nhau.”
“Làm sao anh biết?”
“Tôi biết Nghiêm Trạm Thanh thật lòng với Mạch Sanh Tiêu.” Nếu không thì sẽ chẳng liều mạng đỡ nhát dao hộ cô ấy. “Cố Tiêu Tây là người hắn ta sắp đặt bên cạnh tôi, sao hắn có thể động đến cô ta được?”
Tô Nhu như người vừa tỉnh khỏi cơn mơ, đạo lý dễ hiểu như vậy mà sao cô ả không nghĩ ra? Sau khi kết hôn với Nghiêm Trạm Thanh, cô ta và chồng vẫn cùng nhà khác ngỏ(2), hắn đối xử với cô ta còn như vậy, huống chi là Cố Tiêu Tây?
(2) Cùng nhà khác ngỏ (hay đồng sàng dị mộng): cùng sống chung, làm việc với nhau, nhưng tính toán, suy nghĩ, chí hướng khác nhau. Ý nói cuộc sống vợ chồng không hạnh phúc.
“Dĩ nhiên, nguyên nhân Nghiêm Trạm Thanh bị đâm rất đơn giản. Cố Tiêu Tây ở bên cạnh tôi một thời gian nên tôi biết cô ta yêu chồng cô.”
Khóe mắt Tô Nhu cay xè, Nghiêm Trạm Thanh sống hay chết còn chưa rõ, cô lại còn dẫn Cố Tiêu Tây về Nghiêm gia, ngay cả phòng tân hôn cũng để cô ta ở. C. ả thật sự muốn lột da rút xương Cố Tiêu Tây ra. “Anh định bao giờ thì hành động?”
Duật Tôn ném một phong bì dày lên bàn. “Đây là một ít quà gặp mặt, cò