Old school Swatch Watches
Chìm Trong Cuộc Yêu

Chìm Trong Cuộc Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3214454

Bình chọn: 8.5.00/10/1445 lượt.

uanh người.

Cô và y ôm lấy nhau tựa vào thành giường, tóc cô vẫn còn hơi ẩm, phủ lên khuỷu tay trần trụi của y, mắt Sanh Tiêu khép hờ, lắng nghe hơi thở đầy sảng khoái của Duật Tôn, y đặt cằm lên đỉnh đầu cô rồi hỏi, "Thoải mái không?”

Mặt cô đỏ bừng, đôi mắt đen láy sáng long lanh hơn bình thường,"Sao anh thích hỏi câu đó vậy, anh thấy thoái mái là được rồi còn gì?”

"Thế ý em là không thoải mái hả?" Duật Tôn nghiêng mặt, thấy mặt cô đỏ ửng lên.

Mạch Sanh Tiêu muốn né tránh, quay đầu đi, lại chạm vào trán y, "Không đau như lúc trước"

Bên tai nghe thấy tiếng đàn ông cười rất nhẹ, “Làm tình đòi hỏi sự phối hợp ăn ý, lần sau nếu mà em chủ động,” Bàn tay to lớn của y vỗ vỗ vào mông Mạch Sanh Tiêu , "Em sẽ muốn nữa cho mà xem."

Cô giơ tay, muốn che miệng Duật Tôn lại. "Không được nói nữa."

"Em sờ mặt tôi làm gì?"

Mạch Sanh Tiêu muốn rút tay về thì đã bị y nắm lấy, giữ tay cô trên mặt mình, lòng bàn tay cô rất ấm, mặt Duật Tôn lại rất mát.

Y vuốt ve bàn tay cô mãi không ngừng lại, không khí trong phòng yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng hít thở đều đặn của hai người, một sâu một nông, rất hoà hợp.

Duật Tôn không nói, Sanh Tiêu cũng không mở miệng.

Xung quanh tĩnh lặng, xa xa vọng lại tiếng gió thổi mưa rơi, Mạch Sanh Tiêu không còn hoảng sợ nữa, từng hạt mưa nối nhau nện vào cửa sổ sát đất, lốp bốp, như muốn phá vỡ cửa sổ để vào.

"Sanh Tiêu."

Cô nhắm mắt lại,"Dạ?"

"Đi biển bao giờ chưa?"

Cô lắc đầu.

"Đợi mấy ngày nữa dì Hà về, tôi sẽ đưa em ra biển chơi, thuê một chiếc du thuyền, mang em đi hóng gió." Duật Tôn nghĩ thầm, từ lúc Mạch Sanh Tiêu ở bên y tới nay vẫn chưa đưa cô đi du lịch lần nào, bây giờ mắt cô không khỏe lại càng phải đi.

Hết chương 69.

Đôi trẻ sắp đi tuần trăng mật ^^ Sanh Tiêu mở mắt ra hỏi lại “Thật sao?”

Cô đã muốn tới biển từ rất lâu rồi, mỗi lần trên tivi chiếu nhưng hình ảnh về biển đều khiến lòng cô xao xuyến. Duật Tôn kéo chăn chùm lên bả vai cô “Thật.”

“Tại sao phải chờ dì Hà về?”

“Không phải em locho Tương Tư ở nhà một mình sao?”

Mạch Sanh Tiêu gật đầu “Cũng đúng.” Duật Tôn đưa cô đi chơi không có nghĩa là Tương Tư cũng được đi theo.

“Anh đã đến biển bao giờ chưa?”

Duật Tôn thấy lòng mình thắt lại, y có nhắm mắt cũng cảm nhận được vị mặn mòi đặc trưng của biển. Ai ai cũng cho rằng biển cả bao la đẹp đẽ vô cùng. Nhưng nếu một người bị dìm xuống biển sâu, mặc kệ có giãy dụa cố gắng thế nào đều không thoát khỏi bàn tay của thần chết, cuối cùng anh tacũng sẽ hiểu được ranh giới tuyệt vọng giữa sự sống và cái chết.

Duật Tôn từng tận mắt chứng kiến bạn bè mình kiệt sức rồi bỏ mạng nơi đáy biển. Mới đó còn vùng vẫy mà phút sau đã trở thành cái xác chìm, đôi tay cố gắng khua khoắng, bản năng khiến họ chiến đấu để sống sót, nhưng hiện thực phũ phàng đã dập tắt ước nguyện đó. Cuối cùng, từng người, từng người một đều trở thành những xác chết trôi nổi trên mặt biển bao la.

Ai cũng mong muốn được sống yên bình hạnh phúc, đứng trước sự lựa chọn giữa hai con đường sống và chết, thì chắc chắn không một ai tình nguyện đi tìm cái chết.

Bản thân không chết, nên chỉ còn cách đẩy người khác chết thay mình.

“Duật Tôn, Duật Tôn”. Mạch Sanh Tiêu lay lay tay y.

Y giật mình, hai tay ôm riết cô vào lòng. Y siết tay rất chặt làm cô có cảm giác như sắp vỡ vụn.

“Dì Hà chắc vài hôm nữa mới lên, nhân dịp này em ra ngoài mua ít quần áo đi nhé.” Khuôn mặt tuấn tú tỳ lên trán cô “Thôi quên đi, tôi sẽ cho người mang đồ tới cho em.”

“Không cần đâu.” Cô gối đầu lên bờ vai y “Dù mắt em không nhìn thấy gì, nhưng cả ngày quanh quẩn ở nhà em cũng chán lắm rồi, để em ra ngoài cho tinh thần thoải mái, em gọi Thư Điềm đi cùng nữa.”

“Cứ vậy đi, tôi sẽ bảo tài xế đi cùng em, em thích mua gì cũng sẽ có người xách cho em.”

“Cũng được ạ.”

Tâm tình cô rất tốt, chưa bao giờ cô ra khỏi thành phố này, chỉ muốn nhìn mà không được, nên không khỏi tiếc nuối “Biển đẹp như vậy mà em không được ngắm, nếu được nhìn thấy một lần thôi em cũng mãn nguyện lắm rồi.”

“Chờ mắt em sáng lại, tôi đưa em đi lần nữa.” Duật Tôn muốn cho cô xả stress “Em có thể cảm nhận hương vị của biển, đến đó tha hồ ăn hải sản nhé.”

“Vâng ạ.” Sanh Tiêu gật đầu “Nhưng một mình dì Hà chăm sóc chị liệu có ổn không?”

“Chắc chắn là được.” Duật Tôn không nghĩ ngợi mà trả lời luôn. “Chị em sẽ không gây phiền phức cho dì Hà đâu.”

Sanh Tiêu không hiểu được ý tứ sâu xa trong lời nói của Duật Tôn, nhiệt độ phòng hơi thấp làm mắt cô càng đau nhức “Hôm nay em gặp Cố Tiêu Tây trong bệnh viện.”

“Dù sao chuyện này cũng đã qua rồi, anh đừng gây khó khăn cho người nhà của cô ấy nữa, có được không?”

“Họ ở trong tay nhà họ Nghiêm, chuyện này bây giờ không liên quan gì đến em nữa, những thứ khác, tôi sẽ không nhúng tay vào.”

“Duật Tôn”

“Sao vậy?”

Sanh Tiêu gọi một tiếng, nhưng không nói gì nữa.

Y ôm cô càng chặt “Có phải em định nói tôi quá tàn nhẫn với Cố Tiêu Tây?”

Mạch Sanh Tiêu không biết nên nói thế nào.

“Nếu tôi mạnh tay ngay từ đầu thì em sẽ không bị vào Cục cảnh sát. Sanh Tiêu, con người sống trên đời không ai là không ích kỷ. Cô ta chỉ biết