Chìm Trong Cuộc Yêu

Chìm Trong Cuộc Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3214530

Bình chọn: 7.00/10/1453 lượt.

i, nếu không”

“Không có cửa đâu.”

“Không có cửa lớn, vẫn còn cửa sổ mà?” Cô nịnh nọt lấy lòng “Mắt em không nhìn thấy, coi như để chị ấy nhìn thay, có được không?”

Duật Tôn kéo tay cô. “Tại sao đi đâu cũng mang cô ta theo? Sanh Tiêu, em không muốn chỉ có hai chúng ta thôi sao?”

“Nhưng mà chị ấy chuẩn bị xong hết đồ đạc rồi”

“Có phải em nói muốn cô ta cùng đi?”

“Em chỉ bảo là sẽ đi biển, chắc chị nghe nhầm, nhưng mà đưa chị ấy đi cùng cũng không sao mà...”

Ngón tay y đặt xuống bàn phím máy tính, đến đầu ngón chân cũng biết Mạch Tương Tư cố ý, y nhìn vào sự mong đợi trên khuôn mặt cô, không nỡ từ chối “Massage tiếp đi, tôi sẽ đồng ý với em. ”

“Thật không?” Sanh Tiêu hơi rướn người lên, hai tay bóp nhẹ lên vai Duật Tôn.

“Chưa ăn cơm à? Mạnh thêm chút nữa.”

“Bắt nạt em anh vui lắm hả?” Mạch Sanh Tiêu đấm mạnh lên vai Duật Tôn. Y thuận tay kéo cô vào lòng, ôm trọn lấy vòng eo nhỏ nhắn. “Hộ chiếu của cô ta tôi sẽ cho người đi làm, em muốn cảm ơn tôi thế nào?”

“Không phải đang bóp vai cho anh sao?” Cô giả vờ nặng tay.

“Chỉ thế thôi có phải là quá hời cho em không?” Ngón trỏ xăm hình Thương Long của y gãi gãi cằm. “Hôn tôi một cái.”

“Nhưng em không nhìn thấy.” Cô trêu lại y.

Duật Tôn Đưa mặt sáp gần môi cô “Đến đây nào.”

“Không cần.” Sanh Tiêu cười cười đẩy y ra “Để làm gì hả?”

“Cô bé, em nói những lời này là không tốt đâu.”

Mạch Sanh Tiêu không hiểu liền hỏi “Em nói gì?”

“Làm ấy.”

Y là người như vậy, có khuôn mặt cao quý nhưng lời nói lại đầy ám muội khiến người nghe đỏ mặt tía tai. Sanh Tiêu bực bội vuốt tóc “Em có nói gì đâu.”

“Không nói rakhông có nghĩa là trong lòng không nghĩ đến.” Duật Tôn đặt cô ngồi lên chân mình “Nói xem nào, có nghĩ vậy không?”

Mạch Sanh Tiêu nghiêng mặt, xấu hổ lan khắp mặt, chạy xuống tận cổ. “Không nghĩ.”

Duật Tôn xoay mặt cô đối diện với y “Thật sự không nghĩ đến sao?”

Mặc dù cô không nhìn thấy sắc mặt y, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra, bây giờ chắc chắn mặt y đang cực kỳ đen tối, ẩn giấu trong mắt là những ý đồ xấu xa “Thật sự không có nghĩ đến mà.”

“Đối với suy nghĩ của em.” Y kéo tay cô đưa xuống áp vào cậu nhỏ của mình “Cảm nhận được không?”

“Duật Tôn” Cô muốn nói, anh thật xấu xa.

Nhưng nửa câu sau đã bị nụ hôn của y nuốt trọn.

Hôm sau, Sanh Tiêu tỉnh lại, vô thức sờ lên chiếc gối bên cạnh tìm kiếm, Duật Tôn đã không còn ở đó.Cô đứng dậy, rửa mặt xong thì đi chầm chậm xuống nhà.Tương Tư đang xem tivi “Sanh Tiêu, sao giờ này em mới dậy?”

“Em hơi mệt.”

Hải Bối ngoan ngoãn đến bên cô dẫn đường.Mạch Sanh Tiêu ngồi xống ghế salon. Tương Tư mang tâm trạng chờ mong mở lời “Khi nào thì đi chơi vậy? Duật Tôn có nói đi đâu không?”

“Hai ngày nữa, đợi làm hộ chiếu xong đã ạ.”

“Thật tốt quá, đi chơi xa, có khi sẽ giúp chân chị hồi phục nhanh hơn đấy.” Mạch Tương Tư cũng không biết Duật Tôn có đồng ý hay không, thử dò hỏi.

“Thế thì tốt quá, chị, chị thích đi đâu chơi.”

Khóe miệng Mạch Tương Tư cong lên “Chị thích đi tới những nơi đẹp đẽ sang trọng, như Paris, Maldives, cả Hải Nam nữa...”

Mấy ngày kế tiếp, Tương Tư cẩn thận chuẩn bị hành trang.Dì Hà về đến Hoàng Duệ Ấn Tượng, biết mấy người muốn đi chơi, bà cũng mừng.

“Sanh Tiêu, em nói xem chị mang bao nhiêu bộ quần áo thì đủ? Nhìn này, bộ bikini chị mới mua có đẹp không? Có nổi quá không?” Tương Tư vừa dọn đồ vừa hỏi ý kiến em gái.

Mạch Sanh Tiêu mỉm cười, thấy chị vui vẻ thật là tốt.

“À, chị quên mất, em không nhìn thấy được, thật tiếc quá...” Tương Tư quay đầu lại “Lúc ngồi ở bờ biển, ngắm sóng vỗ, chắc là đẹp lắm.”

“Chị, em có thể cảm nhận được mà.”Mạch Sanh Tiêu cũng không quá bi quan.“Em có thể cảm nhận được hương vị của biển, thứ gì không nhìn thấy thì hai người hãy kể cho em nghe.Duật Tôn nói, ở biển có rất nhiều hải sản tươi ngon.”

“Vậy hả.”Tương Tư cười cười, nhưng sự hào hứng trong đôi mắt đã biến mất.

Hai ngày sau Duật Tôn đã làm xong hộ chiếu của Mạch Tương Tư. Y đưa hộ chiếu cho Tương Tư, cô ả vui mừng lật ra xem “Thật tốt quá, khi nào chúng ta sẽ đi?”

“Ngày mai, vé máy bay tôi mua rồi.”

“Ngày mai?Nhanh thế sao?”

Khóe miệng y thoáng hiện nụ cười giễu cợt “Không phải cô đã chuẩn bị xong rồi sao? Nếu tôi nói đi ngay bây giờ, cô ôm theo cái bọc đó cũng đuổi kịp đấy nhỉ?”

Sắc mặt Tương Tư rất khó coi, cô ta nở nụ cười, giả vờ như không nghe thấy lời y nói.

Buổi tối lúc ngủ, Mạch Tương Tư cất hộ chiếu dưới gối, cô ả nằm mơ thấy bầu trời và bãi biển đều một màu xanh thẳm.

Nhưng ả không ngờ rằng, lúc tỉnh lại, hộ chiếu đã không cánh mà bay.

Sanh Tiêu và Duật Tôn đã đợi rất lâu, chờ cô ả cùng xuất phát.

Tương Tư gấp gáp đến độ quay như chong chóng. Dì Hà gần như đã lục tung cả Hoàng Duệ Ấn Tượng lên cũng không tìm thấy. Duật Tôn vắt chân chữ ngũ ngồi nhàn nhã trên salon “Liệu có bị Hải Bối càm đi đâu rồi không?”

“Không có khả năng, lúc đi ngủ tôi cất dưới gối mà.” Hốc mắt Mạch Tương Tư đỏ hoe, cô ta chắc chắn rằng Duật Tôn đã chơi mình một vố, nhất định y đã ra tay, với mục đích bỏ cô ta ở lại.

“Vậy phải làm sao bây giờ?Bổ sung sau có được không?” Sanh Tiêu lo lắng hỏi.

“Lần này khôn


The Soda Pop