
ấy Hải Bối từ cửa chui vào, nó vẫy vẫy
đuổi đi tới bên chân cô, trên mặt Tương Tư hiện ra chán ghét, Hải Bối
dường như cũng không thích ả, lông ở cổ xù lên sau đó hướng về phía ả
sủa to: "Gâu gâu gâu --"
"Hải Bối!" Sanh Tiêu quát: "Không được hướng chị ấy sủa linh tinh."
Không ngờ Hải Bối lại đứng dậy, nhảy đến trước mặt Tương Tư sủa, Mạch Sanh
Tiêu đứng lên muốn kéo nó về, lại thấy Tương Tư giơ chân lên, đá một
phát lên đầu nó.
"Gâu gâu gâu --"
"Hải Bối, quay lại..." Sanh Tiêu nặng nề ngồi lại giường, Hải Bối nghe thấy cô gọi, liền chạt lại bên chân cô ngồi xuồng.
"Sanh Tiêu, em nói xem Hải Bối làm sao vậy? Có phải vì bình thường chị không
cho nó ăn, nó chỉ quen em với dì Hà?" Giọng điệu của Mạch Tương Tư vô
cùng ủy khuất.
Thấy cô không nói gì, trên mặt Mạch Tương Tư hiện
lên vẻ khinh thường, Duật Tốn đến cùng là nhìn trúng cái gì của Sanh
Tiêu cơ chứ?
"Chị, chân của chị đã tốt lên chút nào chưa?
Tương Tư đẩy xe lăn đi tới trước xà kép luyện tập, "Vẫn như cũ, uống thuốc
hay không cũng vậy, chị sợ rằng, cả đời này đều phải ngồi xe lăn."
Sanh Tiêu ngẩng mặt lên, trong mắt lóe sáng, Mạch Tương Tư quay lưng về phía cô nên không nhìn thấy, bây giờ mắt Sanh Tiêu không nhìn thấy gì, ả
càng không kiêng nể hơn, Tương Tư lập tức không chút tiếng động đứng
dậy.
"Chị, chị đừng lo lắng, em sẽ cô gắng chữa khỏi chân cho chị."
Mạch Tương Tư kiễng mũi chân đi hai bước, điều vui mừng nhất, chính là đứng
dậy ngay trước mặt Sanh Tiêu, mà cô, không thể nhìn thấy.
"Đối với chuyện đó chị đã không còn ôm nhiều hi vọng, Sanh Tiêu, chỉ làm phiền hà cho em..."
Ánh mắt Mạch Sanh Tiêu xuất thần, nhìn chằm chằm hai chân của Tương Tư, ả
đi rất bình thường, hiển nhiên không giống như đột nhiên có thể đứng
dậy, Sanh Tiêu hơi nhếch môi, ánh sáng trong mắt khi thấy Tương Tư bước
đi bắt đầu nhạt dần.
"Chị."
"Sao thế?"
"Chị có gạt em không?"
Đối với những lời đột nhiên cô buột miệng nói ra này Mạch Tương Tư không
hiểu, "Chị làm sao có thể lừa em chứ? Em là người thân duy nhất của
chị."
"Em cũng sẽ không lừa gạt chị." Sanh Tiêu từng câu từng chữ nói ra lời này, Tương Tư quay đầu lại nhìn cô, cô vẫn mở to mắt như lúc trước, chỉ là đôi mắt này cho dù có đẹp, cũng đã mù.
Tương Tư bước tới hai bước, vì không muốn để Mạch Sanh Tiêu nghe thấy tiếng động, ả nhón mũi chân bước tới.
"Chị, em có chuyện muốn nói cho chị biết..."
"Chuyện gì a?"
Sanh Tiêu nâng tay phải lên, ngón trỏ chạm lên khóe mắt: "Mắt em có thể nhìn thấy mọi thứ rồi."
Mạch Tương Tư cứng ngắc đứng ở kia, ả như bị sét đánh, hai tay cũng không
biết nên đặt ở đâu mới đúng, Tương Tư cảm thấy bản thân giống như một vở kịch, Mạch Sanh Tiêu không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào ả, vẻ mặt
bình tĩnh như muốn bức điên kẻ khác.
Ả đơn giản chỉ đứng ở đó
không nhúc nhích, hai chân chết lặng không còn cảm giác, lờ mờ giống như quay lại thời gian mới bị hỏng chân.
"Thật, thật vậy sao?"
"Em vừa ngủ dậy liền nhìn thấy, chưa nói cho ai cả, muốn người đầu tiên báo cho là chị." Mạch Sanh Tiêu từ mép giường đứng dậy, hai mắt nhìn trọn
sự bất an cùng ngượng ngùng trên mặt Tương Tư, Mạch Tương Tư hối hận đến mức dạ dày quặn thắt, "Chị..."
"Chị, chân của chị từ lúc nào đã tốt lại?" Điều Sanh Tiêu không ngờ tới chính là, đến chuyện này Tương Tư cũng lừa gạt cô.
Xem ra Duật Tôn nghi ngở không sai, Mạch Sanh Tiêu tinh thần mệt mỏi, lại ngã ngồi xuống giường.
"Sanh Tiêu, chị cũng là mới phát hiện có thể đứng dậy, vừa rồi...Chị, chị chỉ muốn luyện tập, không ngờ lại có thể..."
Mạch Sanh Tiêu nhìn chằm chằm vào chân ả, vẫn không nhúc nhích, đến cả hai mắt cũng không chớp.
Lần đầu tiên trước mặt cô Tương Tư cảm thấy sợ hãi, Mạch Sanh Tiêu có chút
bất lực, mắt thấy Tương Tư vắt óc để nghĩ cách vòng vo nói dối, "Thật
không ngờ...Hôm nay đúng là ngày tốt, mắt của em tốt trở lại, chị cũng
có thể đứng lên..."
Mạch Tương Tư nói năng lộn xộn, lại bị Sanh
Tiêu nhìn chằm chằm, lời nói càng ngày càng nhỏ lại. Mãi đến lúc không
còn tiếng nào.
"Chị, ngày đó Nghiêm Trạm Thanh kết hôn, chiếc CD
Duật Tôn bảo em mang đi bị tráo, có phải từ lúc đó chân của chị đã tốt
rồi không?"
Tương Tư tránh đi ánh mắt của cô, "Sanh Tiêu, chị...chị thực sự là hôm nay mới có thể đứng dậy."
"Chị, chẳng lẽ chị không muốn tự mình ra ngoài xem thế giới ngoài kia như thế nào sao? Chẳng lẽ chị đã quên cảm giác chạy nhanh là như thế nào? Có
thể đứng dậy thật tốt, muốn đi đâu liền đi, sao chị phải như vậy?" Mạch
Sanh Tiêu hoàn toàn không tin lời của ả, tâm trạng cô kích động, trong
giọng nói xen lẫn chất vấn bất đắc dĩ.
Tương Tư nắm chặt xe lăn bên cạnh, ngón tay nắm chặt lại càng chặt hơn, hốc mắt trào ra nước mắt.
"Lẽ nào, những lời Duật Tôn nói đều là thật? Chị, em không hiểu, tại sao chị phải làm cho chính mình đầy người thương tích?"
"Không! Chị không có!" Mạch Tương Tư giống như phát điên khua khoắng hai tay,
"Chị không có, Sanh Tiêu, em sẽ không thể hiểu được. Chị ngồi xe lăn lâu như vậy, chị sợ đứng lên, chị không có gì cả, ra ngoài rất khó sinh
tồn, chị không có bằng cấp, khôn