
của cô: "Tôi biết rồi.”
Duật Tôn đi đến lễ hoa trước mặt, khom lưng đem ngòi pháo thứ nhất châm lửa
vào, châm cho đến cái cuối cùng, khói lửa sáng lạn xen lẫn vào nhau như
không có thời gian chờ đợi, đồng loạt đem vùng trời trống không tô điểm
bằng một dải màu trắng sáng.
Nhiều bó pháo hoa đủ mọi màu sắc bị
khói lửa lan đến đốt cháy, lễ mừng năm mới của dân tộc đều như vậy,
nhưng từ khi mạch Sanh Tiêu đi theo Duật Tôn tới nay thì đây là lần đầu
tiên phóng pháo hoa vào đêm 30.
"Bang banggg. . .”
Sanh
Tiêu che kín lỗ tai của Bôn Bôn lại, kỳ thật cô rất thích ngắm pháo hoa, nhưng vì khoảng cách gần như vậy nên âm thanh rất lớn, đinh tai nhức
óc, Mạch Sanh Tiêu không còn tay nào để che tai của mình. Cô chỉ có thể
đem đầu dựa vào Bôn Bôn, Duật Tôn xoay người trở lại trước mặt cô, thấy
cô nhíu lại chân mày, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa hồ như sợ hãi, hắn đi ra
đằng sau Sanh Tiêu, xòe hai bàn tay ra bưng kín hai tai của cô.
Tay của Duật Tôn rất ấm, Mạch Sanh Tiêu trong nháy mắt cảm thấy âm thanh
chói tai ấy bị ngăn cách ở bên ngoài. Cô nghiêng đầu qua, chỉ thấy cằm
của Duật Tôn giương nhẹ, lộ ra gương mặt kiên quyết mà tuấn tú, còn được pháo hoa hiếu rọi vô cùng chói mắt. Kỳ thật cho dù hắn trao đi trái
tim, dù là lúc ôn nhu hiền hòa nhất thì hình dáng gương mặt vẫn như cũ,
xua không đi được cái lãnh khốc đã thấm vào quá lâu. Cho nên mới nói bên ngoài Duật Tôn như một người nhiều mặt, ưu nhã mà tàn nhẫn. Còn nếu xét về bên trong, tuyệt đối cũng như một con gấu dữ ngủ đông, trong vô thức có thể đem người khác ra xé nát.
Mạch Sanh Tiêu vô tình lại đưa người lại gần hắn.
Lông thú trên cổ áo của người đàn ông chạm vào bên tai của Mạc Sanh Tiêu,
Duật Tôn đầu tiên là rủ mắt xuống nhìn Bôn Bôn một chút, đứa nhỏ nháy
đôi mắt nhỏ đang nhìn pháo hoa nở rộ trên bầu trời. Khóe môi Duật Tôn
bất giác quyến rũ ra, Sanh Tiêu xoay đầu qua chỗ khác, người đàn ông
buông một tay ra, ôm lấy bả vai của Mạch Sanh Tiêu, đem cô và con nhỏ
dựa vào ngực mình.
Pháo hoa như phù dung sớm nở tối tàn, sau khi
tan đi, cả tòa Ngự Cảnh Viên chìm trong sương mù dày đặc. Duật Tôn vội
bế Bôn Bôn vào nhà, dì Hà đi ở phía sau cùng, đem cửa chính đóng lại.
Ăn cơm tối xong, Duật Tôn như năm trước cho dì Hà bao lì xì, chỉ là năm nay khác một chút, chính là cho một tấm thẻ chi phiếu.
Lúc đầu dì Hà cũng không dám cầm, xô đẩy qua lại mấy lần mới chịu lấy đi.
Duật Tôn biết rõ, trong khi Mạch Sanh Tiêu mang thai, dì Hà cũng đi theo
chịu không ít cực khổ, còn vì chuyện của Thư Điềm mà chạy tới chạy lui ở bệnh viện nên cần được ban thưởng.
Sanh Tiêu dỗ dành Bôn Bôn đi
ngủ xong, đúng lúc Duật Tôn từ thư phòng bước đến. Trong tay hắn cầm
theo một cái hộp đóng gói rất đẹp, đem nó đưa về phía Sanh Tiêu: Cái này cho em.”"
Mạch Sanh Tiêu nhận lấy trong tay, nó còn rất nặng: "Cái gì vậy?”
"Mở ra xem một chút.”
Sanh Tiêu áng chừng, phản ứng đầu tiên cô nghĩ chính là đồ trang sức đeo
tay. Mạch Sanh Tiêu tiện tay đặt trên giường, Duật Tôn bình thường có
tặng cho cô không ít đồ đạc, Sanh Tiêu đều để ở trong tủ đầu giường, có
vài thứ thậm chí ngay cả hộp cũng không mở ra.
Duật Tôn lơ đễnh, đem cái hộp một lần nữa cầm ở trong tay: Em không xem, sau này cũng đừng hối hận.”"
Mạch Sanh Tiêu lại cảm giác không giống đồ trang sức, vì chẳng có thứ đồ đeo tay nào lại nặng như vậy.
Cô bán tín bán nghi mở hộp ra, đầu tiên hiện ra trong mắt chính là một bề mặt màu xanh da trời, là một cái Laptop.
"Anh hợp tác với công ty phần mềm máy tính, công trình mà em làm cần phải
lưu lại tất cả, còn có một phần án lệ. Lần trước anh có nghe em đề cập
qua, đối với hạng mục Nam Hải nếu cảm thấy có hứng thú thì bên trong này có bản vẽ, công thức tinh gọn và chi phí chế tạo. Em nếu muốn nghiên
cứu chuyên sâu thì đây là một ví dụ rất tốt.”
Mạch Sanh Tiêu
không che giấu được đáy lòng mừng rỡ, trong mắt cô, những vật này so với một bộ châu báu hơn trăm vạn còn có giá trị hơn nhiều.
Sanh Tiêu đem Laptop cầm ở trong tay, nó có vỏ màu lam nên cho dù mỗi ngày đều sử dụng thì cũng không cảm thấy mệt mỏi quá mức.
Dì Hà ăn xong cơm tối, dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ rồi mới trở về nhà.
***************
Hôm sau, khi Duật Tôn tỉnh lại, bên cạnh giường ngủ đã trống không. Bôn Bôn còn đang ngủ, động tác người đàn ông nhẹ nhàng, đứng dậy ra khỏi phòng
ngủ.
Mới vừa xuống lầu đã nghe một mùi thơm nức của cháo.
Duật Tôn vén ống tay áo lên: Dì Hà, dì có trông thấy Sanh Tiêu không?”"
Mạch Sanh Tiêu bưng đĩa sủi cảo từ phòng bếp đi ra: "Tối hôm qua tôi để cho
dì Hà về nhà làm lễ mừng năm mới rồi, lúc ấy anh cũng không biết sao?”
Duật Tôn đi đến trước bàn ăn: "Anh quên mất.”
Sanh Tiêu nấu món cháo thịt nạc trứng muối, mặt khác nấu cháo gạo kê để
chuẩn bị cho Bôn Bôn, hai tay Duật Tôn chống lên bàn cơm, nhớ tới chuyện Mạch Sanh Tiêu trước đây mang món ăn đổ vào thùng rác nên hắn cũng
không ngồi xuống.
Sanh Tiêu múc ra một chén đặt ở chỗ mình, lại múc thêm một chén nữa để ở trước mặt Duật Tôn.
Cô cũng không mở miệng cho hắn ngồi xuống, Mạch Sanh Tiêu trở lại phòng
bếp