pacman, rainbows, and roller s
Chìm Trong Cuộc Yêu

Chìm Trong Cuộc Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329321

Bình chọn: 10.00/10/932 lượt.

i nhớ cơ thể em quá.”

Cô định xóa đi thì lại thêm một tin nữa được gửi tới: Tôi nhớ lúc nằm trên người em, lướt bàn tay lên em thì lòng dâng đầy khoái cảm.

Sanh Tiêu vừa tức vừa hoảng, không kịp xóa đi.

« Sao thế Sanh Tiêu ? » Nghiêm Trạm Thanh nghiêng đầu nhìn, trong mắt có chút nghi ngờ.

Cô giật mình liền nhét nhanh điện thoại vào túi xách, ngón tay gí mạnh vào phím tắt máy, hắn giơ bàn tay phủ lên mặt cô, « Có phải em khó chịu ở đâu không ? Sắc mặt em tái quá. »

Cô không hề biết, điện thoại của cô chỉ sáng lên chứ không tắt.

Bàn tay Nghiêm Trạm Thanh thật sự rất ấm áp, Sanh Tiêu không dám quá tham lam níu giữ, « Anh chú ý lái xe đi. »

Cô hướng đôi mắt ra ngoài cửa sổ, nhưng trong lòng lại tràn ra nhiều cảm xúc, không chỉ có sợ mà còn thêm một thứ bi thương không nói nên lời, Duật Tôn chẳng biết từ khi nào đã đi tới và chiếm giữ cuộc sống của cô, dù cô tìm mọi cách để quên y nhưng không cách nào làm được.

Lúc ăn cơm tối, lòng cô vẫn không yên.

Nghiêm Trạm Thanh đặt một đĩa gan ngỗng trước mặt cô, lòng Sanh Tiêu tự nhủ, cầu mong đừng có gặp được Duật Tôn ở đây.

Ăn cơm xong, tới tận lúc ngồi lên xe, cô mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đi được một lúc, Mạch Sanh Tiêu thấy là lạ thì hỏi, “Chúng ta đi đâu vậy anh? »

« Giờ vẫn còn sớm, mình tới nhà anh ngồi chơi một chút nhé. » Nghiêm Trạm Thanh điều khiển vô lăng, Sanh Tiêu nghe vậy thì bối rối, hắn hiểu ý thì nở nụ cười nhợt nhạt, « Em nghĩ gì thế ? Anh cũng không ăn thịt được em, mà chủ yếu là muốn em đến thăm nhà thôi. »

« Em còn phải về trường nữa. »

“Yên tâm đi nhé, anh cam đoan sẽ đưa em về trước giờ đóng cửa ký túc.” Nghiêm Trạm Thanh nói xong, thì đạp ga tăng tốc.

Hắn, vẫn sống ở khu chung cư cao cấp ngày trước.

Căn phòng rộng 160 m2, Sanh Tiêu theo sau lưng Nghiêm Trạm Thanh, hắn bật đèn, hệ thống điện trong phòng rất hiện đại tân tiến, Nghiêm Trạm Thanh đỡ lấy chiếc túi xách của Sanh Tiêu đặt lên bàn trà, xoay người đi rót cho Sanh Tiêu một ly trà sữa.

Cô giấu mình trong chiếc sô pha, cô co cụm người lại, đây không phải lần đầu tiên Sanh Tiêu bước vào không gian sống của Nghiêm Trạm Thanh, từng món đồ, từng góc nhỏ trong căn hộ này cô còn quen thuộc hơn hắn.

Đã từng, cô chỉ là người giúp việc ở nhà hắn, giờ đã lên chức bạn gái.

Sanh Tiêu đặt hai tay lên đầu gối, cứ xoa đi xoa lại hai bàn tay, Nghiêm Trạm Thanh đang đi đến trước tủ rượu, mở ra một chai vang đỏ Pháp, cô vẫn thấy khó chịu trong người từ lúc nãy nên đứng dậy đi vào toilet.

Nhìn lớp hơi nước đọng trên chiếc gương, Mạch Sanh Tiêu giơ tay lau đi, trên mặt kính sạch sẽ đậu lại vết in năm ngón tay. Ngày ấy, Tô Nhu còn đang học ở Paris, Nghiêm Trạm Thanh say rượu, rồi đẩy cô vào toilet, bắt cô thay quần áo của Tô Nhu, rồi hắn mê man đem cô ra soi trước chiếc gương này, nói với cô hết chuyện này đến chuyện khác. Tỉnh rượu, khi nhìn rõ khuôn mặt người trước mắt, thì lại tìm mọi cách để sỉ nhục cô, quát tháo ép cô cởi ngay quần áo Tô Nhu ra.

Mạch Sanh Tiêu vỗ nước lạnh lên mặt cho tỉnh táo, cô nghĩ gì vậy? Những chuyện đó đã là quá khứ rồi.

Cô không biết rằng, một số chuyện vô tình đã trở thành vết thương trong lòng, đôi khi nhớ lại sẽ khiến lòng ta đau nhói.

Trong phòng khách, đang mở máy chiếu phim trong nhà, trên màn hình là một chiếc đàn dương cầm, Nghiêm Trạm Thanh rót hai ly vang đỏ, thấy cô tới thì đưa cho cô một ly.

Sanh Tiêu không uống nhưng vẫn đưa tay ra đón lấy.

Nghiêm Trạm Thanh kéo cô lại gần, hắn dùng tay áo lau khô những giọt nước còn đọng lại trên mặt cô, “Rửa mặt mà không lau khô đi, em không thấy lạnh hay sao?”

Cô sờ sờ, mới biết là quên lau.

Nghiêm Trạm Thanh kéo tay cô để cô ngồi lên sô pha, hai tay Sanh Tiêu nắm chặt ly rượu, chân hắn lơ đễnh lướt nhẹ qua chân cô, sự nóng bỏng từ đầu gối lan dần ra khắp cơ thể Sanh Tiêu.

Hắn uống một hơi cạn ly rượu, rồi cầm lấy ly rượu trên tay Sanh Tiêu, cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên, Nghiêm Trạm Thanh nghiêng người đè lên cô. Mạch Sanh Tiêu dần chìm vào sô pha, đầu ngả đúng vào gối ôm, chớp mắt hắn đã chiếm lấy bờ môi cô, trong đầu cô rơi ầm một tiếng rồi mọi thứ trống rỗng.

Hắn dịu dàng hết sức, nhưng không thể che giấu được sự nôn nóng, hôn và hương rượu lan sang chiếm lấy mọi ngóc ngách trong khoang miệng cả hai, hai tay Mạch Sanh Tiêu chống lên ngực hắn và đẩy ra, "Trạm Thanh......"

" Sanh Tiêu," đầu óc hắn đã chìm đắm trong cơn say tình yêu, bàn tay to lớn vướt ve bên má mềm mịn của cô, « Anh thích em gọi anh như thế, nghe em mà xương cốt anh như muốn tan ra. »

Hắn nỉ non, gục đầu vào hõm vai cô, hai mắt Sanh Tiêu vẫn mở lớn, cả người cứng ngắc," Đừng, Trạm Thanh anhđừng như vậy......"

" Sanh Tiêu," Nghiêm Trạm Thanh ngẩng đầu, môi lại chạm vào mặt Mạch Sanh Tiêu, không chịu rời đi," Anh thề sẽ tốt với em, chẳng lẽ đến bây giờ em còn nghi ngờ anh sao ? Cho anh đi em… »

" Không được," Sanh Tiêu đẩy hắn ra, « Sớm quá. »

« Sớm cái gì ? Anh biết em trước Duật Tôn. » Hắn tức giận, nói lời trong lòng mà không cần suy nghĩ, hét lên.

Sanh Tiêu sững người, hiển nhiên là Nghiêm Trạm Thanh cũng biết là lỡ