
ựa vào gốc cây táo trước cổng trường, dáng vẻ anh tuấn của cậu khiến đám nữ sinh trong trường không ngớt lời trầm trồ khen ngợi.
Cuối cùng, cậu cũng đã nhìn thấy người mà cậu chờ đợi – Công chúa Bạch Tuyết, Bộ Tinh Bảo.
Cô đã thay một bộ đồ bình thường, chiếc áo phông màu hồng nhạt, chiếc
quần bò màu xanh. Mặc dù rất đơn giản, nhưng quần áo dường như không làm ảnh hưởng tới vẻ đẹp của cô, ngược lại trong mắt Nam Trạch Lễ, cô càng
đẹp tự nhiên hơn, khiến ấn tượng về cô trong lòng cậu càng sâu đậm hơn.
- Bộ Tinh Bảo – Nam Trạch Lễ gọi lớn. Cậu nở nụ cười còn rạng rỡ hơn cả
mặt trời, đứng thẳng lưng lên, trở thành tâm điểm của cả sân trường.
- Chào bạn, tìm tôi có việc gì không? – Bộ Tinh Bảo mỉm cười đi tới.
- Chị có bạn trai chưa? – Nam Trạch Lễ đưa tay phải lên vén tóc mái, mỉm cười hỏi.
- Nhiệm vụ chính của học sinh là học tập mà. – Bộ Tinh Bảo vẫn mỉm cười, hình như cô muốn dùng nụ cười để đuổi khéo cậu học sinh khóa dưới này.
- Vậy thì chị có thể suy nghĩ một chút? Dù sao thì những chàng trai ưu
tú như tôi cũng không nhiều. – Nam Trạch Lễ thản nhiên nói, nụ cười trên khuôn mặt trông thật đểu, bước từng bước tới gần Bộ Tinh Bảo.
Trong lúc hoảng loạn, Bộ Tinh Bảo bất giác lùi về sau, khi cô định thần
lại cô đã cảm thấy hơi thở của Nam Trạch Lễ ở trên gương mặt mình, tim
cô bắt đầu đập loạn trong lồng ngực.
Bỗng dưng, Bộ Tinh Bảo đưa tay ra, “bốp”, một cái tát rơi trên khuôn mặt trắng trẻo của Nam Trạch Lễ. Nam Trạch Lễ cảm thấy má trái của mình
nóng bừng, ngay sau đó trên đó xuất hiện vết của năm ngón tay. Cậu sửng
sốt nhìn Bộ Tinh Bảo, nhất thời không biết phản ứng như thế nào.
Bộ Tinh Bảo sợ hãi lùi về sau hai bước, nhìn bàn tay run rẩy của mình, hối hận vì vừa rồi ra đánh Nam Trạch Lễ.
Thực ra Nam Trạch Lễ không định làm gì cô, cậu chỉ giúp cô nhặt một
chiếc lá rơi trên đầu. Nhưng khi cô hiểu ra chuyện gì thì đã muộn, bàn
tay của cô đã đỏ hằn lên trên má cậu.
- Tôi, tôi… - Cô hối hận vò đầu, vẩy mạnh tay mình. – Tôi tưởng rằng…
- Chị dùng cách này để từ chối tôi, quả là đặc biệt. – Nam Trạch Lễ cười lạnh lùng, bỗng dưng chộp lấy tay cô, kéo mạnh. Bộ Tinh Bảo bị kéo, ngã lăn ra đất, lòng bàn tay đau rát.
Nam Trạch Lễ đá mạnh hòn đá dưới chân, sau đó giận dữ bỏ đi.
Bộ Tinh Bảo ngồi dậy, lòng bàn tay bị rách, máu hơi rỉ ra từ chỗ đó. Cô
mệt mỏi vỗ đầu mình, thấy đầu óc rối loạn. Cô nghĩ có phải vì dạo gần
đây cô bận quá nên mới hiểu lầm thế không, tưởng rằng cậu học sinh mới
vào này có ý đồ gì đó với mình.
Nhìn Nam Trạch Lễ đang bỏ đi, Bộ Tinh Bảo thấy thấp thỏm không yên.
Không biết cái tát của cô có làm tổn thương tới lòng tự trọng của cậu
không? Xem ra sau này cô phải giải thích rõ ràng với cậu mới được.
Nhưng từ đó về sau, Bộ Tinh Bảo không hề có cơ hội tới gần Nam Trạch Lễ, bởi vậy lời xin lỗi của cô vẫn chưa tới được với cậu.
Cây táo trong sân trường tỏa ra mùi thơm quyến rũ,
những quả táo chín vàng đung đưa trong gió, con đường lát đá trong buổi
chiều tà ánh lên sắc vàng mơ hồ.
Bộ Tinh Bảo đứng dưới gốc cây, một mình luyện tập
trước màn chào hỏi và nói chuyện với Nam Trạch Lễ, mặc kệ ánh mắt hiếu
kỳ của mọi người liếc qua. Cô nghĩ rất nhiều kiểu, nhưng tất cả đều
giống như những lời nói của các tu nữ trong Cô nhi viện nói với bọn trẻ
con của mình.
- Nam Trạch Lễ, chào cậu! Chúng ta có thể nói chuyện với nhau không? – Trời, không được, câu này cứ như nói chuyện với phạm
nhân ý.
- Ừm, Nam Trạch Lễ, tôi học trên khóa cậu… - Có phải cậu ta không quen biết mình đâu.
- Nam Trạch Lễ, hihi… - A? Cái gì thế này? Mình có điên không? Lại còn hi hi nữa.
…
Cuối cùng, mọi lời nói mà cô nghĩ ra đều bị chính
mình phủ nhận, chán nản đứng trong ánh mặt trời của buổi chiều tà, đứng ở nơi mà mọi học sinh đều phải đi qua – cổng ra của tòa nhà dạy học, chờ
cậu.
- Anh Trạch Lễ, tối nay tới bar chơi nhé, hôm nay sinh nhật em. – Giọng một người con trai vang lên.
Nghe thấy hai tiếng “Trạch Lễ”, Bộ Tinh Bảo nhảy bổ
ra, nhìn đám nam sinh đang từ trên lầu bước xuống. Họ đều không mặc đồng phục, hơn nữa còn đeo khuyên tai, tóc cũng nhuộm đủ các màu.
- Để xem thế nào đã, hôm nay ông già tao về nhà. – Điệu bộ bất cần của Nam Trạch Lễ khiến trái tim Bộ Tinh Bảo thoáng run rẩy.
- Vậy bọn em chờ anh nhé? – Gã con trai lúc này có vẻ thất vọng.
- Không cần chờ, có khi hôm nay tao không đi được
đâu. – Nam Trạch Lễ nhìn thẳng về phía trước, khi nhìn thấy khuôn mặt
quen thuộc dưới gốc táo, trong đầu cậu lại hiện về hình ảnh Bộ Tinh Bảo
ngủ trên trường kỷ.
- Đại ca…
- Bọn mày đi trước đi, tao có việc, không cần chờ
tao! – Nam Trạch Lễ bực bội đưa tay lên hất tóc, mái tóc đen dày của cậu có mấy sợi nhuộm màu bạc, khiến cả người cậu toát lên vẻ ngang tàng,
bướng bỉnh. Cậu bước về phía Bộ Tinh Bảo, trong đầu cậu xuất hiện hai
thiên thần nhỏ đang chiến đấu với nhau.
Đi làm gì, còn muốn cô ta cho mày một bạt tai nữa sao?
B