
ỏ qua đi, chắc chắn cô ta đang chờ mày, có thể là vì cô ấy nhìn thấy dáng vẻ của mày hiện nay nên thấy xấu hổ.
Ừm, có lý lắm. Mày là đại ca cơ mà, cứ rụt rè thế còn ra thể thống gì!
Cuối cùng hai thiên thần đó cũng thống nhất được với nhau, cùng vỗ cánh bay lên không trung. Đúng vào lúc này, Nam Trạch Lễ
đã ung dung dừng chân trước mặt Bộ Tinh Bảo. Một tay cậu cầm áo khoác,
một tay chống hông, ánh mặt trời chiếu nghiêng trên mặt cậu, khiến ngũ
quan của cậu càng trở nên hoàn mĩ.
- Cô chờ tôi sao? – Nam Trạch Lễ nghiêng đầu nhìn Bộ Tinh Bảo, nói với giọng của người bề trên.
Cậu gần như cao hơn cô một cái đầu, mà lúc này cô đang đi một đôi guốc cao 5 phân.
- Ừ! – Bộ Tinh Bảo bất an cắn cắn ngón tay, mọi lời vừa chuẩn bị ban nãy bỗng dưng bay đâu hết.
- Nghe ông già nhà tôi nói cô tìm tôi có việc? Nếu
là vì để giảng đạo lý nào đó, khuyên tôi cải tà quy chính thì không cần
phải lãng phí thời gian nữa. Cô đi cẩn thận nhé, không tiễn.
Nam Trạch Lễ tỏ thái độ không muốn hợp tác. Lẽ nào cậu vẫn còn nhớ cái tát một năm trước sao?
- Thực ra tôi muốn nói chuyện với cậu. – Bộ Tinh Bảo suy nghĩ một lát rồi kiên nhẫn nói.
- Được thôi, cho cô một phút. – Nam Trạch Lễ cao ngạo móc điện thoại ra, bắt đầu tính giờ.
- …
- Còn 50 giây, cô không định nói gì sao?
- …
- Ai dà, lại mất mấy giây nữa rồi!
- …
- Trời ơi, không ngờ mỗi lần tôi nói có vài từ mà đã mất mấy giây. – Cậu ngạc nhiên mở lớn mắt, nhìn Bộ Tinh Bảo bằng ánh
mắt châm chọc, cuối cùng cất điện thoại đi, ra dấu bằng một động tác rất nho nhã, mỉm cười. – Thực sự xin lỗi, thưa cô, tôi phải đi đây, thời
gian hết rồi.
Nói xong cậu bèn quay người bỏ đi, bỗng dưng mở miệng hét lớn:
- Người đằng trước là ai?
Cô gái đằng trước bèn đi tới.
- À, Quang Tử à, hôm nay có thời gian rảnh không? Đi bar với bổn thái tử nhé!
- Được thôi, nhưng hoàng thái tử điện hạ phải mời em đấy nhé! – Quang Tử mỉm cười nói và nhìn về phía Bộ Tinh Bảo bằng con
mắt thị uy.
Nam Trạch Lễ bước đi, tay khoác lên vai Quang Tử.
Cậu quay đầu lại nhìn Bộ Tinh Bảo đứng sau lưng, trong mắt cậu là tia
nhìn tinh quái.
Nhìn theo Nam Trạch Lễ đang bỏ đi, Bộ Tinh Bảo cắn
môi, sắc mặt tái nhợt. Không ngờ lần đầu tiên mình còn chưa kịp “ra tay” thì đã thất bại, hơn nữa lại còn thất bại thảm hại, ngay cả một câu nói cũng không thốt ra được, phí mất 15 phút đồng hồ quý giá.
- Có cảm giác thất bại sao? – Giọng nói hiền từ của
hiệu trưởng vang lên sau lưng Bộ Tinh Bảo, ông như một cây gậy trúc nhè
nhẹ gõ lên hòn đá đang nằm yên lặng trên mặt đất, mái tóc hoa râm bị ánh mặt trời nhuộm lên một màu đỏ hồng.
- Dạ, em không biết phải làm thế nào, nhưng nếu đã
đồng ý với chú Nam rồi thì em sẽ không nuốt lời đâu. Vả lời nếu Nam
Trạch Lễ thực sự có thể từ học sinh hư thành học sinh ngoan, em nghĩ
cũng coi như em làm việc thiện. – Bộ Tinh Bảo tự an ủi mình, đôi mắt lớn chớp liên tục.
- Đúng thế, thầy nói rồi, đối với thầy mà nói, đối
với bố của Nam Trạch Lễ mà nói, em đều đang làm việc thiện. Bộ Tinh Bảo, cố lên! – Thầy hiệu trưởng vỗ vai Bộ Tinh Bảo, cổ vũ cô.
- Hiệu trưởng cứ yên tâm đi ạ!
Thời tiết hôm nay rất đẹp. Bộ Tinh Bảo mở rèm cửa sổ, nhìn xuống dòng người đang tấp nập đi bộ bên dưới, bỗng nhớ ra hôm nay
là thứ bảy, chắc chắn Nam Trạch Lễ sẽ ở nhà. Nếu vậy thì bắt đầu tiến
hành bước đầu tiên thôi – ít nhất thì cũng phải để cho cậu ta biết suy
nghĩ của mình chứ.
Cô cầm địa chỉ mà hiệu trưởng đưa cho, đi hết nửa
vòng thành phố mới tìm thấy nhà Nam Trạch Lễ, nhưng tòa biệt thự trước
mắt khiến cô thấy hơi sợ hãi.
- Chỗ này là nhà Nam Trạch Lễ sao? – Cô như hỏi chính mình, lại như đang hỏi người khác.
Sau khi đã xác định chắc chắn mình không tìm nhầm
địa chỉ, Bộ Tinh Bảo mới nhè nhẹ lau mấy giọt mồ hôi trên trán, rụt rè
ngó đầu vào bên trong. Trong đó rất yên tĩnh, cô chỉ nghe thấy tiếng vòi nước đang phun lên.
- Cố lên, cố lên!
Sau khi đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng Bộ Tinh Bảo cũng đưa tay lên ấn chuông.
Một lúc lâu sau, một giọng nói chán nản vang lên trong cái loa gắn ở cổng:
- Ai thế, giữa trưa tới làm phiền người ta?
- Xin chào, tôi là Bộ Tinh Bảo, học sinh trường
Trung học Vân Thượng, là bạn khóa trên của Nam Trạch Lễ. – Bộ Tinh Bảo
lịch sự trả lời, người đầu dây bên kia dập mạnh điện thoại, sau đó không thấy nói năng gì nữa.
Nam Trạch Lễ chửi thầm trong miệng, ra đứng gần cửa
sổ, khi nhìn thấy Bộ Tinh Bảo đang đứng dưới trời nắng, thi thoảng lại
kiễng chân lên ngó đầu vào bên trong, cậu lại nhếch miệng lên cười. Hai
tay cậu đút túi áo, quay ngược trở lại, một lúc sau đã đứng trước chiếc
kính viễn vọng bắc ở ban công, quan sát khung cảnh ngoài cổng.
Ngòi bút trong tay Nam Trạch Lễ nhẹ nhàng vẽ từng
đường nét lên giấy, dưới ngòi bút của cậu, một dáng người yểu điệu,
thướt tha dần dần hiện lên. Cậu lại dậm thêm nét bút, khuôn mặt Bộ Tinh
Bảo hiện rõ ràng trên giấy. Cậu phác thêm vài nét nữa, Bộ Tinh Bảo ngẩng đầu lên, dáng vẻ sốt ruột của cô càng trở nên sống động.
Nam Trạch Lễ say sưa vẽ không biết mệt,