
ểu
biết:
- Tiểu
Bộ, có phải cậu thích Lễ nhà tớ không? Lễ cái gì cũng tốt, chỉ có điều
đào hoa lắm, nếu cậu muốn tìm bạn trai thì cứ tìm tớ đi, tớ đảm bảo một
lòng một dạ với cậu, không bao giờ thay đổi!
- Ha ha… - Lời nói của cậu vừa dứt, cả phòng học vang lên tiếng vỗ tay, tiếng
cười, tiếng huýt sáo, cả lớp bỗng dưng trở nên hỗn loạn. Đúng lúc đó
thầy giáo bước chân vào lớp, thầy vỗ nhẹ cây thước lên bảng, lúc này mới giải cứu được cho Bộ Tinh Bảo đang xấu hổ đỏ cả mặt.
Phù! Bộ
Tinh Bảo thầm thở phào nhẹ nhõm, lén liếc sang Vũ Đô Thần, phát hiện cậu vẫn đang nhìn mình, hơn nữa trong mắt cậu còn có một nụ cười rất khó
hiểu.
Trời ơi, lần nữa thì có nhảy xuống sống Hoàng Hà cũng không rửa hết tội!
Xem ra
cái gã Vũ Đô Thần không nghiêm túc đó chẳng thể nào giúp cô được rồi. Bộ Tinh Bảo nghĩ đủ mọi cách không ra lý do gì để Nam Trạch Lễ chịu nghe
cô nói 1 tiếng đồng hồ. Đột nhiên, cô nhìn thấy một cô gái có đôi mắt to tròn, sáng lấp lánh đang nhìn lên cửa sổ phòng học.
- Hi hi, chị Tinh Bảo, xin hỏi cậu em có ở đây không? Hôm nay em quên không mang tiền. – Dương Hâm Hoạch cũng nhìn thấy Bộ Tinh Bảo, bèn nhanh chân bước vào phòng học.
- Em là… - Cô gái quen mặt này thật là đáng yêu!
- Thì ra chị Tinh Bảo không quen em sao? Nhưng em gặp chị rồi. Em là học sinh
mới, Dương Hâm Hoạch, học lớp 10A1, cậu em chính là bạn cùng bàn chị, Vũ Đô Thần.
- Ồ, em chính là cô cháu gái Dương Hâm Hoạch mà Thần nói hả?
- Đúng rồi. Chị có biết cậu em đang ở đâu không? Em quên mang tiền, bây giờ vẫn chưa ăn cơm.
– Dương Hâm Hoạch nhún vai. – Vừa nãy lúc đi tìm anh Trạch Lễ, cũng chẳng thấy bóng dáng anh ấy đâu.
Anh Trạch Lễ? Có phải là Nam Trạch Lễ không? Bộ Tinh Bảo như nhìn thấy một tia hy vọng.
- Xin
lỗi, chị cũng không nhìn thấy Thần đâu. Em không mang tiền sao? Thế thì
chị em mình cùng ra nhà ăn ăn cơm. Chị có thẻ, dù sao thì cũng chỉ có
mình chị.
- Thật sao? Chị Tinh Bảo mời em ăn cơm? – Dương Hâm Hoạch vừa nghe nói có người mời ăn cơm, hai mắt sáng lên.
- Ừ, chị với Thần thân như vậy, coi như em cũng là em của chị. Hi, mặc dù vai vế có vẻ loạn… - Bộ Tinh Bảo vừa nói, vừa cười kéo tay Dương Hâm Hoạch đi
về phía nhà ăn.
- Hâm Hoạch này, em rất thân với Nam Trạch Lễ phải không? – Gọi món xong, Bộ Tinh Bảo hỏi thăm dò.
Dương
Hâm Hoạch nhìn mấy món ngon trước mặt, hai mắt sáng lên, chỉ lơ đãng gật đầu. Không biết vì sao, nghe thấy tin hai người rất thân nhau, Bộ Tinh
Bảo lại cảm thấy không vui.
- Vậy em có thể giới thiệu chị với cậu ấy được không?
- Việc
này… - Dương Hâm Hoạch nghiêng đầu nhìn Bộ Tinh Bảo một lúc, đồng thời
cũng không quên đưa cốc sữa lên miệng hút, - Thực ra em cảm thấy chị
Tinh Bảo hợp với cậu út của em hơn, sao chị lại tìm anh Trạch Lễ? Tính
tình anh ấy khó chịu lắm, lại hay đánh nhau, chủ yếu nhất là vô tâm, nếu làm bạn gái của anh ấy thì chắc chắn là rất vất vả.
- Không
phải chị muốn làm bạn gái của cậu ấy! – Bộ Tinh Bảo mỉm cười nói, nhưng
ánh mắt nghi hoặc của Dương Hâm Hoạch khiến cô hơi căng thẳng. Lẽ nào
biểu hiện của mình giống như đang muốn tìm bạn trai gấp sao?
- À, em
nói thế thôi, không cần phải ngượng. Em nghe cậu út nói chị Tinh Bảo vẫn chưa có bạn trai, nên mới hơi tò mò. Có điều nói đi thì phải nói lại,
anh Trạch Lễ cũng không phải là người xấu đâu, ít nhất thì anh ấy đối xử với em rất tốt, anh ấy chưa bao giờ đánh em, mắng em, hihi…
- Dương Hâm Hoạch nuốt nốt miếng bánh cuối cùng, sau đó hài lòng chép miệng, mỉm cười.
- Em thích cậu ấy không? – Bộ Tinh Bảo buột miệng.
- Thích ai? – Dương Hâm Hoạch ngạc nhiên.
- Nam Trạch Lễ ấy! – Bộ Tinh Bảo hơi sốt ruột.
- Em? Em không thích anh Trạch Lễ đâu. Một cô gái ưu tú như em, đương nhiên là
rất kén chọn bạn bè. Ôi, không nói nữa, em phải đi cổ vũ cho đội bóng
đây. Cảm ơn bữa trưa của chị Tinh Bảo! Hôm khác em bảo cậu út mời chị ăn cơm! Em đi trước đây! Bye! – Dương Hâm Hoạch vô tư nói một tràng dài
rồi chạy đi, để lại một mình Bộ Tinh Bảo vẫn đang ngây ngô chưa hiểu
chuyện gì.
Hai
người có mối quan hệ tốt nhất với Nam Trạch Lễ lại không chịu giúp cô,
Bộ Tinh Bảo giận dỗi đi trên con đường râm mát lát đá xanh, luôn miệng
thở dài. Xem ra chỉ có thể dựa vào cách làm của mình, ôm cây đợi thỏ
rồi, mặc dù hơi ngốc một chút, nhưng người xưa nói đúng, có chí thì nên, chỉ cần mình kiên trì, rồi có một ngày Nam Trạch Lễ sẽ phải đầu hàng.
- A! –
Bộ Tinh Bảo kêu nhỏ, một “vật thể lạ” từ trên trời rơi xuống đúng vào
mặt cô, cô mở lớn mắt nhìn “vật thể lạ” đó nảy trên mặt đất mấy lần,
cuối cùng rơi xuống một cái hố nhỏ bên cạnh.
Ngay sau đó, một bóng người cao to chắn tầm mắt của cô. Bàn tay đang xoa đầu của Bộ Tinh Bảo ngay lập tức ngừng lại, bởi vì cô thấy Nam Trạch Lễ đang
nhặt quả bóng rổ trên mặt đất.
Cô vội chạy nhanh về phía đó, nắm chặt cánh tay Nam Trạch Lễ:
- Nam Trạch Lễ, chiều nay cùng ăn cơm đi! Chỉ một lần này thôi!
Cô khẩn
cậu cầu, đôi mắt to tròn sáng lên, hai hàng lông mi cong vút để lại một
bóng râm nho nhỏ trên khuôn mặt trắng hồng, Nam Trạch Lễ chỉ ôm quả
bóng, liếc ngang s