Cho Anh Hôn Em Cái Nào

Cho Anh Hôn Em Cái Nào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322362

Bình chọn: 7.00/10/236 lượt.

những chiếc xe bình thường.

Vì quá

hưng phấn nên Bộ Tinh Bảo không nhìn xung quanh, cứ đạp như bay về phía

trước, không nhìn thấy một chiếc ô tô đang đi ngược chiều. Bộ Tinh Bảo

hét lên thất thanh, nhưng chân lại quên không dừng lại, vì quá hoảng sợ, cô quên cả bóp phanh. Nam Trạch Lễ vội chạy về phía Bộ Tinh Bảo, kéo cô xuống khỏi xe đạp, nhưng không kịp để cứu chiếc xe.

Chỉ nghe thấy “rầm” một tiếng, theo quán tính, chiếc xe lao thẳng về phía trước

một đoạn rồi đâm vào chiếc ô tô. Tài xế ô tô luôn miệng chửi, nhưng bị

ánh mắt như giận dữ như sắp giết người của Nam Trạch Lễ làm cho hoảng

sợ, đành ngậm ngùi quay đầu xe bỏ đi.

- Tôi,

tôi, tôi… - Bộ Tinh Bảo vẫn còn run bần bật, không nói nổi lời nào, cô

hoảng sợ mở lớn mắt, mặt trắng bệnh một cách đáng sợ.

- Cô bị

thiểu năng hả? Có bị thương không? - Chiếc áo sơ mi của Nam Trạch Lễ bị

rách mấy chỗ, tay cũng bị trầy da, rơm rớm máu. Cậu căng thẳng nhìn Bộ

Tinh Bảo, tới khi biết là cô không bị thương, mới yên tâm kéo cô đứng

dậy.

- Xin…

xin lỗi! – Hai chân Bộ Tinh Bảo mềm nhũn, suýt tí nữa thì lại ngã ngồi

xuống đất, cảnh tượng hãi hùng vừa rồi quả thực giống như một cơn ác

mộng.

- Làm

ơn, xe của tôi đẹp như vậy, cô đừng có lỗ mãng như thế có được không?

Còn nữa, tuần sau tôi còn phải đua xe với bọn Thần! Cô nói xem, bây giờ

cô định xử lý thế nào? – Một tay Nam Trạch Lễ giữ chặt Bộ Tinh Bảo, nhìn vào đống “sắt vụn” nằm giữa đường, hai hàng lông mày cau lại.

- Tôi sửa giúp cậu…

- Cô sửa giúp tôi? Cô có phân biệt được bộ phận nào với bộ phận nào không? Cô

tưởng cô nói chuyện như một tu nữ thì cái gì cô cũng “đại tu” được hả? – Nam Trạch Lễ nhớ lại những lời Bộ Tinh Bảo nói vừa nãy khi ngồi sau xe

cậu, cảm thấy cô giống y như một tu nữ mặc bộ quần áo màu đen sống trong các tu viện.

- Tôi

giống nữ tu ở chỗ nào? Tôi đền cho cậu là được chứ gì. Có điều Nam Trạch Lễ này, cậu có thể nghe tôi nói hết được không? Thực ra chú Nam…

Cô còn

chưa nói xong, Nam Trạch Lễ đã đi ra giữa đường, rõ ràng là không muốn

nghe bất cứ chuyện gì có liên quan tới Nam Nguyên Huy.

- Cái xe chết tiệt! Không biết gã nào mà dám lao cả vào xe của bổn thái tử? Đúng là chán sống mà! – Cậu đau lòng dựng đống sắt vụn lên, tiếc ngẩn ngơ.

Bộ Tinh Bảo cúi đầu, nói nhỏ:

- Xin lỗi…

Nam Trạch Lễ lạnh lùng nhìn Bộ Tinh Bảo, sự lạnh lẽo trong ánh mắt cậu như một hồ nước đóng băng vào mùa đông.

- Tôi… trên mặt tôi có nhọ sao? – Bộ Tinh Bảo thận trọng hỏi, muốn phá vỡ sự im lặng.

Cuối cùng Nam Trạch Lễ chỉ thở dài, đang định bỏ đi.

- Này,

Nam Trạch Lễ. – Bộ Tinh Bảo lại đuổi theo. – Xin lỗi, thực sự rất xin

lỗi, tôi không cố ý đâu, chỉ là… - Nói thế nào thì cũng là cô làm hỏng

xe của người ta, mà cái chính là còn phải cảm ơn cậu vì đã cứu cô.

Bỗng

dưng Nam Trạch Lễ quay lại phía Bộ Tinh Bảo. Cơn gió mát mẻ thổi rối

tung mái tóc dài của cô, Nam Trạch Lễ đưa tay lên, dịu dàng vén tóc cô

ra sau tai, nói:

- Nhớ là cô làm hỏng xe của tôi, một tuần sau phải đền cho tôi.

Nói rồi Nam Trạch Lễ nhướng mày lên cười, quay người biến mất vào trong màn đêm.

- Việc này… - Bộ Tinh Bảo khó hiểu trước hành động của cậu. – Cái gì chứ?

Khi Nam

Trạch Lễ lê từng bước chân nặng nề về tới nhà, cậu phát hiện ra cửa chỉ

được khép hờ, từ khe cửa lọt ra ánh đèn mờ mờ. Thần kinh khắp người cậu

như bị kích thích, căng cứng lại. Đúng vào lúc không biết phải làm thế

nào thì có người đẩy cửa ra.

Nam Nguyên Huy mỉm cười nói:

- Con về rồi hả? Vừa nãy nghe có tiếng bước chân, ba nghĩ chắc là con về rồi.

Nam Trạch Lễ đút hai tay vào túi áo, đá chân vào cánh cửa. Giữa hai người họ không có gì để nói.

Nam Nguyên Huy lại nói:

- Ba nghe nói con bị thương, nên tới thăm con.

Nam

Trạch Lễ quay đầu nhìn người bố có vẻ đang ngượng ngùng đứng ở cửa,

trong lòng có một cảm giác khó nói thành lời. Lần nào Nam Trạch Lễ nhìn

thấy ông, hầu như cũng là lúc cậu gây ra chuyện gì đó cần ông ra mặt

giải quyết. Nhưng cho dù mình làm sai việc gì, ông đều chưa bao giờ

trách mắng cậu một câu.

“Tích tắc, tích tắc…”.

Họ mặt đối mặt đứng trong phòng nhìn nhau mười mấy phút. Cuối cùng, Nam Nguyên Huy lên tiếng trước:

- Con vẫn chưa ăn đúng không? Ba mua mấy món mà con vẫn thích tới đây.

- Hử? – Nam Trạch Lễ nhếch miệng cười, làm sao ông ấy biết được cậu thích ăn cái gì.

Trên mặt đất còn đặt một hộp thuốc, đó là hộp thuốc mà hôm qua cậu quên không

cất đi. Còn trên mặt đất, trên ghế, trên bàn trà, đều là đồ ăn.

Nam Trạch Lễ cầm một túi kẹo dẻo trên bàn lên, cười:

- Tôi không thích kẹo, nhất là kẹo hoa quả.

“Phịch” một tiếng, gói kẹo hoa quả bị Nam Trạch Lễ ném vào thùng rác. Nam Nguyên Huy vẫn mỉm cười.

Nam Trạch Lễ cắn môi, lại cầm hộp Pizza lên, tiếp tục nói:

- Tôi không thích ăn bánh của hàng này, vả lại mẹ cũng không thích.

“Phịch”, hộp Pizza lại bị ném vào thùng rác.

Nam

Nguyên Huy vẫn không lên tiếng. Cho tới khi Nam Trạch Lễ ném tất cả

những thứ ông mua vào thùng rác, ông vẫn im lặng, chỉ nhìn cậu con trai

ngang bướng bằng ánh mắt ngượng ngập.

Ngược

lại, Nam Trạch Lễ đã ném hết đồ ă


Polaroid