
– Tôi đưa cô đi viện!
Nam Trạch Lễ sốc Bộ Tinh Bảo lên lưng, chạy thẳng tới bệnh viện.
Mưa đã
tạnh, mặt trời cũng ló ra khỏi những đám mây, ánh mặt trời rực rỡ soi
vào mọi góc của căn phòng. Bộ Tinh Bảo nằm trên chiếc giường đệm trắng
như tuyết, sắc mặt tái nhợt.
Hai hàng lông mi dày khẽ lay động, Bộ Tinh Bảo từ từ mở mắt, màu trắng xung
quanh khiến cô giật mình. Cô chỉ nhớ là sau khi mình bị Nam Trạch Lễ
đuổi ra ngoài, không có chỗ nào tránh mưa, đi mãi, đi mãi, cuối cùng
không chịu được ngã xuống.
Có phải Nam Trạch Lễ đưa cô tới bệnh viện không? Chắc là không phải, cái gã lạnh lùng đấy…
- Không
biết bây giờ là buổi trưa hay buổi chiều nhỉ? – Cô ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm, ánh mặt trời chói mắt tràn vào căn phòng qua tấm rèm cửa mỏng.
Cô
nghiêng đầu nhìn quyển lịch ở đầu giường – ngày 15 tháng 9, mấy chữ này
bỗng chốc khiến đầu óc cô trống rỗng. Nói như vậy nghĩa là cô đã nằm
trong này một ngày rồi?
Bỗng dưng có tiếng người đi tới gần cửa, Bộ Tinh Bảo vội nằm xuống, nhắm mắt lại.
“Cạch”, cửa mở ra, Nam Trạch Lễ bước vào.
Mưa rơi
suốt một ngày một đêm, cậu cũng ở đây trông Bộ Tinh Bảo suốt một ngày
một đêm. Mặc dù cậu đã rất mệt mỏi, nhưng vẫn cố lấy lại tinh thần, bởi
vì Bộ Tinh Bảo vẫn chưa tỉnh lại. Hơi thở của cô vẫn chưa đều, sắc mặt
còn tái, trông vô cùng yếu ớt.
Cậu nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh giường, đưa tay lên sờ trán cô, lẩm bẩm:
- Đã hết sốt rồi, sao vẫn chưa tỉnh lại nhỉ?
- Khụ! Khụ! – Bộ Tinh Bảo ho lên mất tiếng, cau mày lại.
- Bộ Tinh Bảo! Bộ Tinh Bảo! – Nam Trạch Lễ vỗ nhẹ vào mặt cô, gọi nhỏ.
- Ồn quá, cậu ồn quá. – Bộ Tinh Bảo khẽ cằn nhằn, nhưng vẫn nằm bất động trên giường.
- Đồ
đáng chết, còn nói tôi ồn hả? – Nam Trạch Lễ chỉ tay vào mũi cô, nói,
bỗng hiểu ra chuyện gì đó, cậu kéo Bộ Tinh Bảo. – Mau dậy đi, mau lên!
- Ha ha… - Bộ Tinh Bảo dụi đôi mắt khô, bỗng dưng ôm bụng cười lăn lộn, nụ cười trong trẻo của cô vang khắp cả căn phòng.
- Bộ
Tinh Bảo, cô dám chơi tôi hả?! Không được cười! – Nghe thấy tiếng cười
của cô, nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của cô, mọi mệt mỏi của Nam Trạch Lễ
như tan biến hết. Cậu cố ý nghiến răng nắm chặt vai Bộ Tinh Bảo, bắt cô
không được cười.
- Ừ,
được rồi, tôi không cười nữa. – Bộ Tinh Bảo ra sức gật đầu thể hiện
thành ý của mình, mở lớn mắt nhìn cậu. – Nam Trạch Lễ, tôi không sao
rồi, cậu không cần lo lắng nữa! Cậu đưa tôi tới bệnh viện hả?
- Không
sao là tốt, lần sao làm ơn có bệnh cũng đừng bệnh trước cửa nhà tôi được không? Tôi thấy phiền lắm. – Nam Trạch Lễ gượng gạo tránh ánh mắt thăm
dò của Bộ Tinh Bảo.
- Nam Trạch Lễ, ngày trước tôi tát cậu một cái… xin lỗi… - Cô thận trọng nói.
- Xin
lỗi là xong hả? Cô có biết cái tát đó làm tổn thương lòng tự trọng của
tôi không? – Cậu quay đầu đi, giả vờ nói bằng giọng giận dữ, nhưng vẫn
không nhịn được, liếc cô một cái.
- Xin
lỗi mà, Nam Trạch Lễ! – Bộ Tinh Bảo chân thành nói. – Chả trách ba lần
bảy lượt cậu cố ý gây khó dễ cho tôi, giờ thì tôi hiểu rồi.
Cô chép miệng cười, nhìn thấy khóe miệng khẽ nhếch lên của Nam Trạch Lễ, cô cảm thấy trong lòng mình thật ngọt ngào:
- Nhưng mà cậu cũng nhỏ mọn thật…
- Này!
Bộ Tinh Bảo, cô đừng có được nước lấn tới nhé, nếu không phải là tôi thì cô đã chết dưới bánh xe rồi, cô lại còn dám chơi tôi? – Nam Trạch Lễ
kiêu ngạo nói.
- Nói ra, Nam Trạch Lễ, cậu phải gọi tôi là chị mới đúng!
- Cái gì? Chị? Cô có lầm không vậy, cô dựa vào cái gì mà bắt tôi gọi bằng chị?
- Tôi học trên khóa cậu mà, tôi lớp 12, cậu lớp 11, chỉ dựa vào điểm này thôi là cậu phải gọi tôi bằng chị rồi.
- Không gọi, có gì mà hay ho chứ, chẳng phải chỉ sinh trước tôi một năm thôi mà! Tinh vi!
…
Trong phòng bệnh, tiếng hai người cãi qua cãi lại như hai đứa trẻ vui vẻ.
Bỗng
dưng cửa phòng bị ai đó đẩy ra, một người phụ nữ trung niên xách cặp
lồng cơm đi vào. Bà ăn mặc rất bình thường, nhưng gọn gàng, sạch sẽ, từ
người bà toát lên một cảm giác gần gũi, thân thiện. Bà chính là mẹ của
Bộ Tinh Bảo, An Thuần Mĩ.
- Tinh Bảo, con dậy rồi hả, xem mẹ nấu gì cho con này?
Bà Mĩ là một người phụ nữ gia đình rất điển hình. Trước khi bố Bộ Tinh Bảo qua
đời, bà cũng như những người phụ nữ khác, sống một cuộc sống đơn giản
nhưng hạnh phúc, nhưng từ khi bố Bộ Tinh Bảo mắc bệnh ra đi, một mình bà gánh vác mọi gánh nặng gia đình.
- Mẹ, mẹ bận như thế, không cần tới thăm con cũng được. – Bộ Tinh Bảo nhảy xuống giường, dìu người mẹ đang tập tễnh vì mấy hôm trước không cẩn thận bị
trẹo chân.
- Dì ạ,
con chăm sóc cô ấy là được rồi. – Nam Trạch Lễ nhìn thấy bà Mĩ, bỗng
dưng thấy mắt mình cay cay, ngày trước khi mình bị ốm, mẹ cậu cũng chăm
sóc cho cậu như thế.
Bà Mĩ
mỉm cười ra hiệu cho Nam Trạch Lễ cứ ngồi đó. Bà nhanh chóng mở nắp hộp
cơm ra, một mùi thơm của thức ăn tỏa ra khắp phòng. Bà Mĩ đưa cho Nam
Trạch Lễ một cái bát, mỉm cười:
- Nào,
Trạch Lễ, uống bát canh! Lát nữa về nhà nghỉ ngơi đi, con đã ở đây suốt
một ngày một đêm rồi. Ở đây có dì rồi, với lại Tinh Bảo cũng không sao
nữa.
Bà đưa chiếc bát ra trước mặt Nam Trạch Lễ,