
ờ, chắc chắn sẽ gặp được cậu.
Ráng đỏ
cuối cùng của trời chiều đã biến mất, cơn gió đêm mát mẻ thổi bay mái
tóc dài của cô, mùi táo thoang thoảng bao vây lấy cô, nhưng Nam Trạch Lễ thì vẫn chưa xuất hiện.
“Phụp”,
những ngọn đèn xung quanh đều sáng lên, những vì sao trên bầu trời cũng
không ngừng nháy mắt, nhưng Nam Trạch Lễ vẫn chưa xuất hiện.
Tại sao Nam Trạch Lễ còn chưa tới? Lẽ nào chiều nay cậu không phải đi học sao?
Trên con đường đông đúc toàn người là người, tiếng còi xe nối tiếp nhau. Bộ Tinh Bảo bịt chặt hai tai, len lỏi giữa đám đông.
Bỗng
dưng, một bóng người cao gầy đang cúi thấp đầu, chuẩn bị qua đường lọt
vào mắt Bộ Tinh Bảo. Bộ Tinh Bảo sáng mắt lên, cô lập tức chạy tới, kéo
mạnh cánh tay của người đó:
- Nam Trạch Lễ!
Quay đầu lại nhìn cô là một gương mặt xa lạ, anh ta nhướng mày nhìn Bộ Tinh Bảo. Bỗng dưng chàng trai này vỗ đầu, mỉm cười:
- Có phải chị Bộ Tinh Bảo không ạ? Chị tìm Trạch Lễ phải không? Em cũng đang định đi tìm cậu ấy đây.
Ánh đèn đường của buổi hoàng hôn chiếu lên mái tóc màu hạt dẻ để dài của chàng trai, khiến nó ánh lên tia sáng kỳ lạ.
- Cậu là…? – Bộ Tinh Bảo cố nhớ lại nhưng không thể nào nhớ ra người trước mặt mình là ai.
- Chị chắc là không nhớ em rồi, em là Mẫn Huyền Tân, là bạn thân của Vũ Đô Thần và Nam Trạch Lễ.
- Ồ, vậy hả? Vậy em có thể giúp chị tìm Nam Trạch Lễ được không? – Bộ Tinh Bảo
vội hỏi. Trực giác mách bảo với cô rằng, người con trai này chắc chắn có thể giúp cô tìm ra Nam Trạch Lễ.
- Chị đi cùng em nào.
Trong quán rượu.
Tiếng
nhạc ồn ào đập vào màng nhĩ mọi người, những ánh đèn đủ màu sắc nhanh
chóng lướt qua từng góc của quán rượu, tất thảy mọi thứ ở đây đều giống
như một đám thú nhún, không ngừng chuyển động. Bộ Tinh Bảo cảm thấy
chóng mặt, hoa mắt.
- Trạch
Lễ, tôi tới rồi! – Mẫn Huyền Tân bỗng dưng trở nên nhiệt tình hơn, ngồi
xuống chiếc ghế ở giữa, cầm cốc nước trên bàn lên dốc vào miệng.
- Cậu
tới là được rồi, còn đưa Hâm Hoạch tới làm gì. – Nam Trạch Lễ không vui
nói. Cậu không buồn ngẩng đầu lên, tiếp tục chơi oẳn tù tì với cô gái
trang điểm lòe loẹt bên cạnh.
- Này,
Nam Trạch Lễ, ai là Hâm Hoạch. Nhìn cho rõ, tôi là Mẫn Huyền Tân, không
phải Vũ Đô Thần, người đằng sau cũng không phải con nhóc Dương Hâm Hoạch mà là chị Bộ Tinh Bảo. – Mẫn Huyền Tân lườm lườm bạn.
Bộ Tinh
Bảo? Nam Trạch Lễ không dám tin vào tai mình, ngẩng phắt đầu lên, nhìn
về bóng người đang đứng cách cậu không xa. Chiếc áo phông màu xanh lục,
chiếc váy màu trắng sữa, mái tóc dài, đôi mắt biết nói, không phải Bộ
Tinh Bảo thì là ai?
- Thì ra là chị à, cùng lại đây chơi! – Cô gái bên cạnh quàng một tay lên vai
Nam Trạch Lễ, yểu điệu nói với Bộ Tinh Bảo, tay còn lại không ngừng
nghịch mấy sợi tóc của Nam Trạch Lễ.
Nam Trạch Lễ gạt tay cô gái đó ra, khiến cô ta sợ hãi ngửa người về sau, suýt chút nữa thì đập đầu vào thành ghế.
- Nào, chúng ta tiếp tục, tôi chọn Tài! – Nam Trạch Lễ đặt chai rượu lên chữ Đại.
Cô gái
trang điểm lòe loẹt ban nãy lắc lắc cái hộp trong tay, sau đó úp cái hộp xuống bàn, hai con mắt nhìn xung quanh, chậm rãi nói:
- Nam Trạch Lễ, lần này mà không đoán trúng thì phải hôn đấy nhé.
- Mở!
Mở! Mở! – Mấy đôi mắt ở xung quanh đổ dồn vào chiếc hộp trong tay cô ta. Chỉ thấy người con gái đó từ từ mở nắp hộp ra, bốn mặt “lục” màu đỏ
hiện lên trước mắt mọi người, những người xung quanh đều hô lên.
- Tôi
thắng rồi. Mời Quang Tử tới tiệm bánh ngọt của Lâm Phi Dương làm thuê
nửa năm! – Nam Trạch Lễ lạnh lùng cười. Lúc liếc sang Bộ Tinh Bảo đang
đứng bên cạnh, nụ cười trên mặt cậu bỗng dưng đông cứng lại, quay đầu
sang nói với Quang Tử. – Để chúc mừng Quang Tử được đi làm thuê như ý
nguyện, tôi mất nụ hôn của mình thì có đáng gì, mọi người cổ vũ đi nào!
Nam
Trạch Lễ lại liếc Bộ Tinh Bảo một cái, thấy cô đang cắn môi, có vẻ nhưng định làm gì đó nhưng lại cố nén cơn giận của mình, hai chân như dán
chặt xuống sàn nhà.
Nam Trạch Lễ bướng bỉnh quay đầu sang hôn nhẹ lên mặt Quang Tử.
- Lễ,
thế còn em? Quang Tử thua mà anh cũng hôn cô ấy, thế còn em? – Một cô
gái khác nũng nịu nói, trong đôi mắt cô là sự hy vọng.
Tinh Bảo nắm chặt tay, mắng nhỏ:
- Vô liêm sỉ.
Cô quay ngoắt đầu đi, không muốn chứng kiến cảnh tượng sắp xảy ra.
- Đừng
làm phiền tôi, tránh ra chỗ khác. – Nam Trạch Lễ nghe thấy lời nói của
Bộ Tinh Bảo, trong lòng thấy khó chịu. Vừa rồi hôn Quang Tử, thực ra
ngay bản thân cậu cũng thấy khó chịu tới mức muốn nôn ra.
Bộ Tinh
Bảo thấy Nam Trạch Lễ không đồng ý, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm,
lúc này mới phát hiện ra lòng bàn tay mình đã ướt đẫm, cái trán bị che
bởi mái tóc dày cũng lấm tấm mồ hôi.
Ánh đèn
màu xanh chiếu qua khuôn mặt của Bộ Tinh Bảo, khuôn mặt đáng yêu như
thiên thần của cô lại hiện lên trong đêm, khiến người người đều ngây
ngất.
Một đôi mắt trong bóng tối thi thoảng lại liếc nhìn cô, ngọn lửa lập lòe bị chủ nhân dụi vào trong cốc.
- Đại ca, anh định làm gì? – Một gã đàn ông hét lên.
- Muốn
biết thì đi theo tao! – Người đàn ông phả hơi thở của mình lên mặt Bộ
Tinh Bảo,