
Nam và hiệu trưởng.
Nhưng nếu không nhận lời, cứ để Nam Trạch Lễ như vậy, cô lại càng thấy áy náy hơn.
Ngày
trước lúc tát cậu một cái, cả lời xin lỗi mà cô chưa có cơ hội để nói ra lại làm cậu bị tổn thương như vậy… Nếu khi đó biết sự tình sẽ thành ra
thế này, có chết cô cũng phải xin lỗi cậu.
Cơn gió lạnh buốt ve vuốt lên đôi mắt sưng đỏ của cô, cảm giác xấu hổ và tự trách như những nấm đấm, đấm mạnh vào tim cô.
- Nam Trạch Lễ, tôi sẽ không bỏ cuộc đâu, tôi sẽ không bỏ cuộc đâu. – Cô cắn nhẹ môi, lẩm bẩm nói. Từ sau
hôm đó, Bộ Tinh Bảo không làm thế nào gặp được Nam Trạch Lễ, nếu có gặp
được, cậu không thèm nhìn cô đã cúi đầu bỏ đi một mạch.
Hôm nay, Bộ Tinh Bảo ra khỏi nhà từ sớm, chờ dưới nhà Nam Trạch Lễ. Sau khi hối
lộ Dương Hâm Hoạch, Bộ Tinh Bảo cuối cùng cũng thăm dò được Nam Trạch Lễ có thói quen chạy bộ buổi sáng.
Mặt trời bị đám mây đen che khuất, thời tiết vừa nãy vẫn còn rất đẹp, một lúc
sau đã bắt đầu có tiếng sấm, sau mấy tiếng sấm ầm ù, bỗng dưng ông trời
như dội cả chậu nước xuống mặt đất.
Trước tòa nhà không có mái hiên, Bộ Tinh Bảo lấy tay che đầu cũng chỉ tự an ủi mình một chút.
Mưa mỗi
lúc một to hơn, chiếc áo mỏng của Bộ Tinh Bảo ngấm nước mưa, dính chặt
vào người, mái tóc dài cũng bết trên mặt. Cô ngẩng đầu lên nhìn, rèm cửa sổ của Nam Trạch Lễ hình như thoáng lay động.
- Ngốc
quá, không biết tìm chỗ nào để tránh mưa sao? – Nam Trạch Lễ mắng nhỏ,
đôi lông mày rậm nhăn lại. Cậu kéo mạnh rèm cửa vào rồi chạy xuống lầu.
- Xịch… - Cánh cửa chống trộm mở ra, Nam Trạch Lễ hằm hằm đứng trong phòng, lạnh lùng nói. – Vào đây!
- Ừ! – Bộ Tinh Bảo mỉm cười, Nam Trạch Lễ quay người đi thẳng vào phòng.
Căn
phòng khách ấm áp bị bao trùm bởi sự yên tĩnh đáng sợ. Những giọt nước
trên người Bộ Tinh Bảo tí tách nhỏ xuống, vũng nước đọng trên thảm lan
rộng ra, sự thấp thỏm của cô cũng lớn dần lên.
- Nam…
Nam Trạch Lễ… - Bộ Tinh Bảo lắp bắp gọi tên cậu, cô không ngăn được, cả
người lại run lên cầm cập, liên tục lấy tay xoa mạnh lên bắp tay. Đôi
môi của cô tím tái, đầu cũng bắt đầu thấy đau.
Thấy Bộ
Tinh Bảo không ngừng run rẩy và hắt xì hơi, Nam Trạch Lễ ấn nút mở điều
hòa, điều chỉnh nhiệt độ trong phòng cao lên, sau đó im lặng đi vào
phòng bếp, đóng sập cửa lại.
Thời
gian trôi qua từng giây, Nam Trạch Lễ trốn trong phòng bếp, mặc cho Bộ
Tinh Bảo ở ngoài gọi cậu mở cửa. Mưa bên ngoài vẫn rơi tầm tã, từng tia
chớp thi thoảng lại rạch ngang bầu trời. Bộ Tinh Bảo đưa tay lên ấn vào
hai bên thái dương lúc đó đang tê dại, cuối cùng không chịu đựng được
nữa, ngã xuống salon.
- Bộ
Tinh Bảo, dậy đi, uống ngụm nước gừng rồi nghỉ ngơi nào. – Nam Trạch Lễ
dìu Bộ Tinh Bảo dậy, phát hiện ra nhiệt độ cơ thể cô không bình thường.
Cậu đổ từng thìa nước gừng vào miệng cô, thấy lòng mình nhói đau. Bộ
Tinh Bảo vô thức đẩy cậu ra.
- Ngoan nào, đừng có đẩy, uống nước đi. – Nam Trạch Lễ dịu dàng một cách khác thường, khiến ngay chính cậu cũng phải giật mình.
- Vũ… Vũ Đô Thần… - Bộ Tinh Bảo nhắm nghiền mắt, mơ màng gọi.
Lại đang nằm mơ sao? Đây không phải là lần đầu tiên cô mơ thấy chàng hoàng tử
bạch mã Vũ Đô Thần dịu dàng đối xử với cô như vậy.
“Cạch”!, chiếc thìa trong tay Nam Trạch Lễ rơi xuống đất. Mặc dù giọng nói của cô rất nhỏ, nhưng Nam Trạch Lễ vẫn nghe thấy.
Hai tay
Nam Trạch Lễ nắm chặt lại. Một lúc lâu sau, thấy Bộ Tinh Bảo đã hoàn
toàn bất tỉnh nhân sự, cậu mới nhặt chiếc thìa lên. Cố nhịn một chút đi, giờ cô ấy đang bị bệnh.
- Thần… - Vài giây sau, Bộ Tinh Bảo lại lẩm bẩm gọi.
- Cút! – Nam Trạch Lễ không nhịn được nữa, cậu đẩy mạnh Bộ Tinh Bảo lúc đó đang
dựa trên vai mình, hét lên. Gân xanh trên trán cậu nổi lên, cả người run rẩy vì giận dữ. Cậu thừa nhận, cậu đang đố kỵ.
Bộ Tinh
Bảo nghe tiếng cậu hét giật mình tỉnh dậy. Nhìn thấy Nam Trạch Lễ giận
dữ nghiến răng, một dự cảm không lành dâng lên trong lòng. Cô chỉ thấy
cậu đang cúi lưng xuống, đưa tay ra, nhanh như cắt dựng mình dậy khỏi
ghế salon.
- Ra ngoài! Ra ngoài đi tìm Thần của cô đi! – Nam Trạch Lễ đẩy cô ra ngoài như ném một con gà, sau đó đóng sầm cửa lại.
Đáng ghét…
Cô gọi
một tiếng là được rồi, lại còn gọi liên tục hai lần… Đúng thật là, nếu
cô đã thích Vũ Đô Thần như vậy, còn xuất hiện trước mặt cậu hết lần này
tới lần khác làm gì?
Nhưng lúc bắt đầu chẳng phải là cô chọc cậu trước sao?
Ngày nào cô cũng chờ cậu tan học rồi cùng về nhà là vì cái gì? Hay là chỉ vì…
Nhưng vào giây phút cửa đóng xịch lại, cậu thấy ân hận.
Hình như cô bị ốm rất nặng…
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Nam Trạch Lễ ngồi bật dậy khỏi ghế, mở cửa chạy ra ngoài.
Mưa rơi
rất lớn, gần như che khuất tầm mắt của cậu. Bộ Tinh Bảo vẫn nằm trên mặt đất cách đó không xa, nước mưa rơi trên người cô, mái tóc dài xõa dưới
đất. Nam Trạch Lễ lao tới, ôm chặt Bộ Tinh Bảo. Lúc này, hơi thở của cô
rất gấp, người nóng khác thường.
- Này,
tỉnh dậy đi, tỉnh mau đi, Bộ Tinh Bảo! – Cậu ra sức vỗ vào mặt cô, nhưng cô không hề có phản ứng gì. Nước mưa quất lên lưng Nam Trạch Lễ, chiếc
áo sơ mi dính chặt vào cơ thể cậu.