
nhưng… nhưng… chiếc áo vest ngắn sọc đen và jupe bó cùng màu, lại còn đôi giày
cao gót nhọn hoắt màu đen khiến cho Hàn Thuật đến khổ sở khi phải khống chế vẻ
mặt nhăn nhó của mình.
“Có vấn
đề gì không?” Chu Tiểu Bắc gượng kéo váy, xem ra cô cũng chẳng tự tin đối với
bộ cánh khác thường của mình.
Hàn
Thuật và Chu Tiểu Bắc quen nhau nửa năm, chính thức có quan hệ yêu đương mới
hai tháng. Lúc hai người ở cạnh nhau, Hàn Thuật thường ăn mặc rất chỉnh tề, còn
Chu Tiểu Bắc thì suốt ngày quần bò áo phông. Người làm mối cho họ cũng chính là
bạn thân của Chu Tiểu Bắc – Trịnh Vy đã từng nhiều lần nhắc riêng với Tiểu Bắc
rằng: “Hàn Thuật là người chỉn chu, rất chú trọng tiểu tiết, cậu mà không ăn mặc
tử tế thì đừng có đi cạnh người ta, trông cứ như là công nhân phụ hồ ấy.” Chu
Tiểu Bắc ngắm đi ngắm lại, chẳng thấy mình có gì giống công nhân phụ hồ cả.
Nhưng sau vài cuộc hẹn hò, cô thực sự nhận ra rằng cô ăn mặc quá tùy tiện so
với Hàn Thuật. Một khi đã quyết định yêu nhau tử tế, cô thấy cần phải để ý tời
cảm nhận của đối phương, vì vậy cô đã tiếp thu ý kiến của Trịnh Vy, trong sáng
thứ Bảy này, cô khoác lên mình bộ váy duy nhất đi hẹn hò với Hàn Thuật. Vì
nhiều năm không đi giày cao gót, Chu Tiểu Bắc đi từ ký túc xá đến bến xe buýt
mất gấp đôi thời gian so với mọi khi, đây chính là lý do cô đến muộn.
Chu
Tiểu Bắc cho rằng mức độ nghiêm túc trong cách ăn mặc của mình đủ để thể hiện
thành ý của cô, nhưng hôm nay, Hàn Thuật – người đang đứng trước mặt cô – trên
mặc áo phông Polo kẻ giống hệ một chú ong, dưới mặc quần bò, chân đi đôi giày
Vans làm bằng vải bố, chiếc đồng hồ đeo tay cũng được thay bằng kiểu đồng hồ
thể thao, vai khoác một chiếc túi to, trên mũi lại còn đeo một đôi kính gọng
đen. Da dẻ anh chàng này đẹp thật, sắp ba mươi tuổi rồi mà giả nai làm sinh
viên vẫn ra dáng ghê, chỉ có điều, hai người họ lại một lần nữa ăn mặc không
hợp nhau.
“Sặc,
sao hôm nay anh lại không mặc comple, đeo cà vạt?” Chu Tiểu Bắc không kiểm soát
nổi cảm giác thất bại bỗng chốc trào dâng.
Nụ cười
của Hàn Thuật pha chút gượng gạo: ”Vì trước đây mỗi lần gặp em. Không phải sau
khi tan tầm thì cũng là lúc vừa xong phiên xử, còn hôm nay anh đi dạo phố. Có
điều, lần sau đừng nói từ ‘sặc’ trước mặt anh được không?”
“Em thề
sẽ không bao giờ mặc cái đồ dớ dẩn này lên người nữa, đã mất công ăn vận lại
còn bị ghét.” Chu Tiểu Bắc vừa nói vừa xua tay.
Hàn
Thuật tự an ủi mình, cũng coi như cô ấy có tâm, thế rồi anh vừa cười vừa vỗ vỗ
lên vai cô nói: “Thôi mà, bộ quần áo này của mẹ em trông cũng được mà.”
“Sặc,
là bộ của em đấy…”
“Đã bảo
em đừng có nói cái từ ấy cơ mà.”
“Này
Hàn Thuật, em bảo, cái bộ này của anh trông cũng ra người ra ngợm phết, được
đấy, được đấy.”
“Anh
coi như em đang khen anh.”
“Đương
nhiên là em khen anh rồi, nhưng em nghe nói đàn ông mà trau chuốt quá thì 80%
là đồng tính…”
“Anh
cũng nghe nói hành động cố tình bịa đặt và tuyên truyền thông tin thất thiệt,
xúc phạm đến nhân cách, hủy hoại danh dự của người khác, có thể bị kết tội vu
khống, trường hợp tình tiết nghiêm trọng thì bị phạt tù, bắt giam, quản thúc
hoặc bị tước quyền lợi chính trị trong vòng 3 năm.”
Hai
người cứ người này một câu, người kia một câu, cùng đi về phía Trung tâm Thương
mại, Hàn Thuật nói ga giường nhà anh đều cần thay mới rồi, Chu Tiểu Bắc tình
nguyện đi chọn cùng anh với tư cách là người có con mắt “tuyệt với”, đây cũng
là lần đầu tiên đôi tình nhân này hẹn hò riêng với nhau vào ngày cuối tuần.
Hàn
Thuật quen Chu Tiểu Bắc vào hôm đám cưới của đồng nghiệp cũ, cũng là bạn của
anh. Anh là phù rể, còn Chu Tiểu Bắc là phù dâu. Nghe nói đây là dạng quan hệ
dễ nảy sinh tình cảm nhất, nhưng hôm đó Hàn Thuật không những không nảy sinh
chút tình cảm nào mà còn toát mồ hôi hột. Anh chưa bao giờ gặp nữ tiến sĩ nào
dữ dằn như thế, rõ ràng là một ả lưu manh, cứ nói rằng bọn trí thức hủ bại, Chu
Tiểu Bắc còn xa mới được gọi là trí thức. Hồi đó anh đã đính hôn, chỉ hi vọng
đến hôm đám cưới mình có thể miễn được sự giày vò này, không ngờ trước ngày
cưới ba tháng, anh và vị hôn thê chia tay, mỗi người một ngả, cô dâu của Lâm
Tĩnh là Trịnh Vy cứ nhất định muốn an ủi vết thương lòng của anh, và thế là cô
Chu Tiểu Bắc long trọng trình làng.
Lúc đó,
Chu Tiểu Bắc vừa từ Tân Cương trở về thành phố G, còn tại sao cô lại đi đến tận
nơi xa như vậy để học tiến sĩ và tại sao cô chưa nhận được bằng tốt nghiệp đã
quay về thì Hàn Thuật không biết. Sở dĩ anh không từ chối kiểu giới thiệu bừa
này, trước hết là vì anh đang thấy nhàm chán, thứ hai là anh không muốn bác lại
ý tốt của vợ chồng Lâm Tĩnh, và rồi với quan điểm cho rằng “mọi sự tồn tại đều
hợp lý”, họ đi chơi với nhau vài buổi. Không ngờ sau vài lần tiếp xúc, anh và
Chu Tiểu Bắc lại kết nhau ngay, chỉ mong mau chóng làm đám cưới.
Chu
Tiểu Bắc trông có vẻ hơi bụi, dễ tạo cho người khác cảm giác ngổ ngáo, chứ thực
ra cô là người giàu tình cảm, có tấm lòng rộng rãi, phóng khoáng hơn nhiều so
với những cô gái khác, nhưng không hề kém phần tinh tế,