
hất lượng nghỉ ngơi tốt nhất, điều này rất quan trọng.”
“Có cơ
hội nhất định em phải đến nhà anh chiêm ngưỡng mới được”
Câu này
Chu Tiểu Bắc vốn chỉ nói để đấy thôi, nhưng Hàn Thuật lại tưởng thật, anh dừng
lại nói: “Đúng đấy, chẳng bằng ngay hôm nay đi, hay là đi ngắm xong thì mình về
nhà anh, đồ Tây anh làm ăn cũng không tồi đâu.”
Chu
Tiểu Bắc không phải kẻ ngốc, cô hiểu lời mời này của Hàn Thuật có nghĩa gì, từ
lúc quen nhau đến giờ, mặc dù trên danh nghĩa là người yêu, nhưng mức độ thân
mật cao nhất của họ cũng chỉ giới hạn ở mức nắm tay khi đi bên nhau thôi, chưa
bao giờ ôm cả. Chu Tiểu Bắc thấy mình là người trong sáng, lại gặp được đúng
người trong sáng khác thì cũng chẳng có gì lạ cả. Nhưng Trịnh Vy bạn cô lại
tuyên bố là nhất định một trong hai người có vấn đề, hơn nữa giọng điệu của
Trịnh Vy, dường như có thể phán đoán người có vấn đề ấy chính là Chu Tiểu Bắc,
điều này khiến một thanh niên tốt có tính tự ái cao độ như cô không tránh khỏi
chán nản. Lời đề nghị của Hàn Thuật không chừng sẽ là cơ hội để cho họ tiến
thêm bước nữa…
Nghĩ
đến đây, Chu Tiểu Bắc trịnh trọng gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc đột ngột của cô
khiến Hàn Thuật cảm thấy khó hiểu.
“Anh
không thích cái nào à? Em có một người bạn, làm ở cửa hàng đồ vải, hình như
ngay gần đây thôi, nghe nói đồ họ may cũng khá tốt, rất phù hợp với thành phần
tiểu tư sản như anh, hay là em đưa anh đi xem?”
Hàn
Thuật nghĩ đằng nào hôm nay cũng có nhiều thời gian, đi xem cũng được, bèn gật
đầu cho xong.
Khái
niệm “ngay gần đây” của Chu Tiểu Bắc quá khác so với dự đoán của Hàn Thuật, họ
ngồi lên xe của Hàn Thuật, đi qua năm ngã tư, rẽ trái rẽ phải mãi mới đến nơi.
Hàn Thuật dừng xe xong mới nhận ra cửa hàng này thực chất thuộc một chuỗi
thương hiệu rất lớn, hình như bên cạnh Trung tâm Thương mại vừa rồi cũng có một
chi nhánh. Tất nhiên, Chu Tiểu Bắc kiếm khách cho bạn mình, tâm lý món ngon
không dành cho người ngoài xơi của cô anh hoàn toàn hiểu được, vì thế anh không
nói gì, chỉ đi cùng Chu Tiểu Bắc vào trong.
Không
biết có phải là vì vị trí của cửa hàng này hơi heo hút hay không, mặc dù là
cuối tuần nhưng trong cửa hàng rộng thênh thang cũng không nhiều khách lắm, mấy
cô nhân viên bán hàng mặc đồng phục ngồi túm năm tụm ba tán chuyện gẫu.
Đã mất
công đến rồi thì phải mua cho được hàng, tốt nhất không nên về tay không một
lần nữa. Với ý nghĩ như vậy, Hàn Thuật lựa chọn kỹ càng. Chu Tiểu Bắc hình như
đã tìm được bạn mình, cô đang nói chuyện rất rôm rả ở góc quầy bên kia, mãi cho
đến khi Hàn Thuật xem xong hết một lượt quyển giới thiệu các mẫu ga giường, mới
nghe thấy tiếng chân của cô và người bạn đi tới.
“Thế
nào? Ông vua khó tính, đã có kiểu nào lọt vào mắt xanh của ngài chưa?” Chu Tiểu
Bắc đứng sau lưng Hàn Thuật vừa cười vừa hỏi.
Hàn
Thuật quay đầu lại, Chu Tiểu Bắc chỉ vào người đứng bên cạnh giới thiệu với Hàn
Thuật: “Đây là người bạn mà em đã nói với anh.”
Hàn
Thuật hướng về phía cô gái mỉm cười lịch sự, tiếp tục chuyên tâm vào việc lựa
chọn ga giường của mình. Bên cạnh anh có không ít các loại mẫu vải: vải trắng,
vải xanh, vải tím, vải ca rô, vải hoa, vải thêu… quả là quá nhiều, quá loạn,
đến tận vài giây sau, các loại màu sắc ấy mới nổ tung trong cái đầu phản ứng
chậm chạp của anh, trắng xóa chói mắt giữa đống sắc màu rực rỡ.
“Anh
không thích kiểu nào ư? Anh có cần tôi giới thiệu cho anh vài mẫu không?”
Hàn
Thuật từ từ quay người lại, anh nghe người ta nói, lúc đang mơ thì phải quay
người lại chậm một chút, nếu không sẽ tỉnh giấc, tuy đến giờ anh vẫn chưa hiểu
được đây rốt cuộc là giấc mơ đẹp hay cơn ác mộng, nhưng những mảnh vỡ của giấc
mơ cuối cùng đã được ẩn giấu trong sâu thẳm trái tim anh bao nhiêu năm rồi?
Là cô
ấy? Không phải cô ấy? Hàn Thuật ngây người nhìn vào khuôn mặt đang đứng trước
mình, buồn rầu phát hiện ra rằng trong phút chốc anh không thể nhận ra nổi.
Mười một năm rồi, từ sau ngày ấy, họ không gặp lại nhau nữa. Hàn Thuật rất ít
khi để cho mình nhớ về cô, nhưng anh biết dù dấu ấn cô để lại có mờ nhạt thế
nào đi nữa, thì cho đến chết anh cũng không có cách nào quên nổi. Chỉ không ngờ
rằng, một ngày nọ, người đứng ở ngay trước mặt, mà anh không thể nào nhận ra
nổi, thậm chí ngay giọng nói của cô, anh cũng đã lãng quên theo năm
tháng.
Mái tóc
dài ngày xưa đã không còn nữa, người đứng trước mặt anh không cười, nên anh
cũng không biết được cô có lúm đồng tiền hay không, cô mặc chiếc áo gi lê đồng
phục màu da cam, nhìn chẳng khác gì những nhân viên bình thường khác. Vào ngày
đó, nhiều năm về trước, người ấy đã không hề nhìn vào mắt Hàn Thuật, giả dụ lúc
đó họ có nhìn nhau thì chắc chắn anh sẽ thấy sự hận thù trong đôi mắt cô, nhưng
đôi mắt người con gái đứng trước mặt anh đây lại chỉ bình lặng yên ả.
“Hàn
Thuật… Hàn Thuật, anh làm gì thế?”
Không
biết Chu Tiểu Bắc đã gọi anh bao nhiêu tiếng cho đến khi Hàn Thuật nhận ra mình
đang thất thần.
“Không
sao, anh không sao.” Anh nói cho Chu Tiểu Bắc nghe và cũng là nói cho mình
nghe.
Cô gái ấy
mỉm cười nhìn Ti