
chứng thực, người nữ bị chết làm nghề
phi pháp, thân phận nam hung thủ giờ vẫn đang trong quá trình điều tra.
Cát
Niên ngồi trên xe buýt lắc lư đọc mẩu tin, mấy bài báo kiểu này những năm gần
đây không hiếm, những người sống ngoài vòng xã hội, mệnh chỉ như ngọn nến trong
gió, chẳng rõ khi nào sẽ bị dập tắt, không có gì kỳ lạ. Mọi người đọc nhiều rồi
cũng chẳng thấy thu hút nữa. Cát Niên thầm nghĩ, quyết định của Bình Phượng có
lẽ là đúng đắn, bất kể thế nào, thoát khỏi cái nghề đó, tìm một người đàn ông
cho dù chẳng có gì nổi bật nhưng chí ít cũng yên ổn một đời.
Bình
Phượng từ hôm rời khỏi nhà Cát Niên đã không còn thấy tin tức gì nữa, cô không
phải người dùng dằng, đã chào tạm biệt là sẽ không còn gặp lại. Không biết cô
và Vọng Niên đã đi chưa, đã đi đến đâu rồi? Cát Niên đã hoàn toàn cắt đứt liên
lạc với bố mẹ nên cũng không nghe ngóng được gì, cô nghĩ hai ngày rồi cũng dần
dần chấp nhận chuyện Bình Phượng cùng Vọng Niên, một người đàn ông không ghét
bỏ cô ấy, đối tốt với cô ấy, đây đúng là những gì Bình Phượng yêu cầu rồi. Đến
lúc này, Cát Niên canh cánh trong lòng nhất lại là Bình Phượng chứ không phải
Vọng Niên. Cái gọi là chị em ruột, thực ra chỉ là tự cô nghĩ mà thôi. Giờ cô
chỉ mong Vọng Niên đối tốt với Bình Phượng một chút.
Khi sắp
xuống xe, cô gấp gọn tờ báo nhét vào túi, lòng chỉ nghĩ đến cuộc phẫu thuật sẽ
diễn ra vào ngày mai của Phi Minh. Tối qua tan làm cô cũng ghé qua thăm Phi
Minh một lần, con bé vẫn gầy, nhưng có thể thấy nó thực sự vui và mãn nguyện vì
được trở về bên mẹ đẻ. Trần Khiết Khiết không yên tâm về người trông nom, cả
ngày đều túc trực trong bệnh viện, ngay đến Chu Tử Dực tan làm xong cũng thường
vào bệnh viện ăn cơm cùng hai mẹ con. Cát Niên ngồi bên giường bệnh Phi Minh
một lúc, thấy cô bé không sao, nhà người ta mấy người đều có mặt, cô cũng không
tiện ở lại quá lâu. Thế nhưng cuộc phẫu thuật này có quan hệ trọng đại, Cát
Niên không thể bỏ lỡ, cô đã cố đổi ca làm với đồng nghiệp để có thể tiện ở bệnh
viện chờ kết quả phẫu thuật. Xót xa đã quá nhiều, khi ngày này cuối cùng cũng
sắp tới cô lại không hề có chút thấp thỏm. Nếu Phi Minh có thể bình an trở ra,
đương nhiên phải cảm tạ trời đất, giả như điều phải đến sớm muộn gì cũng đến,
vậy thì, mấy ngày này Cát Niên cầu khấn suốt đêm cũng chỉ mong cho đứa trẻ
không phải chịu đựng thêm nhiều đau khổ nữa.
Đi qua
quán chú Tài, chú gọi Cát Niên lại rồi đưa cho cô một gói bưu phẩm chuyển phát
nhanh EMS, nói là hơn một tiếng trước có người chuyển đến, thấy cô không có nhà
nên chú Tài nhận hộ. Cát Niên cảm ơn chú, cầm chiếc phong bì giấy cứng màu xanh
trắng trong tay, cô đã quên mất bao nhiêu năm rồi mình chưa nhận được thứ đồ
thế này. Trên phong bì không có địa chỉ người gửi, Cát Niên vốn nghĩ là của anh
Tư Niên gửi về, nhưng xem dấu bưu điện lại là trong thành phố.
Nếu anh
Tư Niên trở về nhất định sẽ đến thăm họ ngay, chắc không phải là anh, vậy,
chính là Hàn Thuật, không biết lại đang bày trò gì mới đây. Lúc này chú Tài
cũng từ nhà bước ra, thấy Cát Niên liền cười híp mắt, miệng hỏi: “Thằng bé hôm
nay có việc không đến hả? Mặt nó hôm trước đập muỗi đến hủy hoại dung nhan đã
đỡ tí nào chưa?”
Cát
Niên cười thay câu trả lời. Hàn Thuật từ trước lén lút bám đuôi đến giờ dăm ba
hôm lại quang minh chính đại xuất hiện gần nhà Cát Niên, thêm cả chuyện sớm
mồng Một đã từ nhà Cát Niên chạy ra mua pháo, mấy người chú Tài đều đã quan sát
hết, chú sớm đã coi Cát Niên và Hàn Thuật là một đôi. Cát Niên cũng không giải
thích, nói nhiều chỉ sợ chú nghĩ cô là con gái nên thẹn thùng xấu hổ mà thôi.
Nhưng
chú Tài tiện miệng hỏi thế mà lại chẳng sai chút nào. Hàn Thuật hôm nay đúng là
có việc, anh miễn cưỡng đến Viện Thành phố nhậm chức, hôm nay là ngày đi làm
đầu tiên, tuy nói trong lòng bất mãn nhưng anh vẫn không quên sau giờ làm mời
mọi người trong ban đi ăn bữa cơm, sở trường đối đãi giao tiếp như thế chẳng
trách đến đâu anh cũng được quý mến.
Buổi trưa,
Hàn Thuật gọi điện cho Cát Niên chỉ để nói với cô chuyện này, còn nói hôm nay
mình không đến được rồi. Cát Niên thấy đúng là vớ vẩn, cô vốn chẳng gọi anh
đến, không có việc gì anh cứ chạy lại bên này làm gì, không đến thì thôi, lại
còn chỉ vì thế mà gọi điện thanh minh, coi đấy là lẽ đương nhiên, cứ như thật
có người đã hẹn chắc với anh không gặp không về vậy. Cô dừng một lúc, Hàn Thuật
trong điện thoại oán trách môi trường làm việc mới, ra sức kể khổ. Đây cũng là
chuyện chẳng đừng, nếu như cúp điện thoại của anh, chưa biết chừng anh điên lên
còn gọi thẳng vào máy bàn của cửa hàng. Khó chịu hơn nữa là, anh xuất hiện
thường xuyên như thế, ngay đến chú Tài cũng biết, anh mà không đến là chắc có
chuyện rồi.
Cát
Niên mở cửa bước vào nhà. Cô không phải người nóng vội, dù có cảm thấy hơi nghi
hoặc đối với gói chuyển phát nhanh kia nhưng cũng vẫn chỉ cầm lấy, đợi đặt túi
áo xuống xong xuôi, ngồi xuống ghế rồi mới chầm chậm mở ra. Trong phong bì còn
có một gói giấy báo được bọc rất cẩn thận bằng băng dính trong, Cát Niên mở ra
mới th