
Trong buổi tiệc rượu, một nhóm người đang chơi trò “quốc vương, nô lệ, và dân thường.”
Đã đến ván cuối cùng rồi. Cô gái rút được lá “quốc vương” – mặt hớn
hở chất vấn “nô lệ” của nàng – “Việt Vi Lan, hãy mau nói cho mọi người
biết chị làm thế nào mà quen được Hàn Nhị thiếu vậy?”
“Đúng đó, đúng đó, mau nói đi nào!” Cả đám người cùng la lên.
Việt Vi Lan dời mắt khỏi những quân bài tú-lơ-khơ, dõi về phía xa xa. Dưới ánh đèn ni-ông đầy màu sắc rực rỡ, rất nhiều người đang nhịp nhàng nhảy múa giữa sàn, nhưng nổi bật và bắt mắt nhất, chẳng ai ngoài hai
người đó—
Bộ âu phục trắng được may thủ công vừa vặn quyến rũ, cùng váy tử sa đính đá quý lộng lẫy mê người.
Nhị công tử của tập đoàn châu báu Hàn Thị, và nữ hoàng xã giao được theo đuổi khắp chốn B thành thời thượng.
Hàn Tân, Uông Duyên.
Gia thế hiển hách, mỹ mạo xuất chúng, khiến hai người họ trông rất
xuất sắc và xứng đôi, cũng làm cho mọi người xung quanh đều biến thành
phông nền mờ nhạt.
Việt Vi Lan thu lại ánh nhìn, nhàn nhạt cười với nhóm nữ nhân nhiều
chuyện đang tò mò không thôi: “Chúng tôi là bạn thời trung học. Cùng
năm, nhưng không cùng lớp.”
“Sao nữa? Sao nữa?”
“Lúc đó dáng người tôi rất là thấp bé, đang cầm giáo án đi đến phòng
làm việc, phải đi qua một cầu thang dài, bất cẩn bước hụt chân, mắt nhìn thấy sắp sửa té xuống, chợt có người nhanh tay kéo tôi lại…”
“Woa!” Cả nhóm khó nén hâm mộ, “Là Hàn Nhị thiếu đúng không? Anh hùng cứu mỹ nhân nha…”
Việt Vi Lan mím môi, nhấp nháy mắt, “Không phải. Người đến cứu tôi, là Hạ Nhàn.”
Trong nháy mắt, thời gian đảo ngược mười năm—
Đó là một ngày đầu hè trời trong gió mát.
Hai chàng trai trẻ chỉ là muốn đi đá bóng, thế nhưng tại cầu thang
lại gặp được một sự cố xảy ra ngoài dự liệu. Một trong hai người nhanh
tay lẹ mắt, lập tức xông lên kéo lấy đối phương. Mà chàng trai còn lại
tuy cũng nhìn thấy, nhưng hai tay vẫn giữ nguyên như cũ, không có vẻ gì
giống như là muốn tiến lên giúp đỡ cả.
Có đôi khi vận mệnh chính là như thế, quyết định trong nháy mắt thường sẽ trở thành chuyển biến cực lớn.
Chàng trai nhào đến giúp cô là Hạ Nhàn, trở thành bạn trai của cô;
còn người khoanh tay đứng nhìn là Hàn Tân, trở thành bạn của bạn trai
cô.
Party kết thúc.
Hàn Tân đưa Việt Vi Lan về nhà, chiếc xe yêu quý mới nhất của anh là
Alpha 8C GTA, thân xe đỏ thẫm, lóe sáng đến chói mắt, đầu xe có dáng vẻ
hung mãnh, cùng “miệng” trắng như tuyết, tất cả đều hiển thị rõ ràng
tính cách cuồng phóng của chủ nhân. (*)
Danh ngôn của Hàn nhị thiếu chính là: “Xe và tình nhân, ta đều muốn khác người.”
Đối với chuyện này, nhận xét của Hạ Nhàn là: “Không cần đánh gia cao
IQ của vị thiếu gia này, với cậu ấy mà nói, “không giống người khác” =
hiếm có, cậu ấy chẳng qua chỉ là mù quáng theo đuổi của hiếm mà thôi.”
Việt Vi Lan lúc này đang ngồi trong chiếc xe thể thao mà toàn cầu chỉ có vỏn vẹn 100 chiếc này, nhớ lại lời nhận xét của Hạ Nhàn, nhịn không
được cười khúc khích.
Hàn Tân đang lái xe liền quay đầu qua: “Nghĩ gì vậy? Sao vui thế?”
“Không có gì.” Việt Vi Lan đổi đề tài, “Bạn nhảy của anh tối nay thật là đẹp.”
“Phải không, phải không?” Hàn Tân lập tức phấn khởi như một đứa trẻ,
“Anh hẹn cô ấy hết ba lần, cuối cùng phải dùng chiếc váy đính 399 viên
kim cương mới được cô ấy hoàn toàn chấp nhận. Em cũng thấy rồi chứ? Cô
ấy mặc lên, hiệu quả đúng là không gì sánh được.”
399 viên kim cương nha…Tốt lắm, đến cuối tháng, phòng tài vụ lại đau
đầu rồi đây. Việt Vi Lan nói: “Vậy tại sao không tiếp tục tấn công, đưa
cô ấy về nhà?”
Hàn Tân trợn mắt nhìn cô: “Em nghĩ ai đã hại anh mất đi con vịt sắp
đến tay, phải làm tài xế miễn phí lượn từ thành đông đến thành tây chứ
hả?”
“Nhưng em có cần anh đưa về đâu.”
“Được rồi được rồi, là anh tự hạ mình, anh tự nguyện, anh quá đa lễ,
không nên đưa công chúa về nhà, được rồi chứ?” Hàn Tân vừa nói, vừa
nghiêng đầu, ghé sát lại, “Hỡi công chúa điện hạ thân yêu, nàng thật
không muốn ban thưởng cho gã kỵ sĩ đáng thương này, vì hộ tống công chúa về nhà mà phải bỏ rơi người yêu, chút nào hay sao? Ban cho cái hôn được không nào?”
“Uầy!” Việt Vi Lan liên tục trốn lui về sau, dở khóc dở cười.
Nhưng rồi, tay Hàn Tân hướng về phía cô, không phải vì khinh bạc, mà tách một tiếng tháo ra dây an toàn cho cô, đồng thời, xe thể thao cũng vững vàng dừng lại: “Đến nhà rồi, công chúa.”
Việt Vi Lan mở cửa bước xuống, đi được vài bước, quay đầu lại hỏi: “Có muốn lên nhà uống chút gì không?”
Hàn Tân làm vẻ mặt kinh hãi, khoa trương siết ngực nói: “A, đây có phải là ám hiệu có thể ở lại qua đêm không?”
“Lại nói tầm phào rồi! Anh mau biến đi.” Việt Vi Lan đá một cước vào xe.
“Đau đau đau đau đau,” Hàn Tân khóc hu hu, “thật là quá đáng mà, Tiểu Hồng nhà anh đưa em về, em lại đá nó…”
Việt Vi Lan giơ tay làm động tác muốn đánh, Hàn Tân lập tức lui xe,
sau khi vẽ một góc đẹp đẽ, anh quay đầu xe lại rồi lái đi: “Đi đây, bái
bai nha!”
“Ừ, bái bai.” Chưa đi được mấy bước, chiếc xe đó lại dừng, Hàn Tân ló đầu ra cửa xe la lên: “Đúng rồi, thứ bảy này có cuộc triển lãm châu
báu, tr