
ong đó có tác phẩm của Peter Trần, người mà em thích nhất đấy.
Mười giờ sáng anh sẽ đến đón em, mình cùng đi nhé.”
Không đợi cô có phản ứng, cạch một tiếng, cửa sổ của nhà nào đó ở lầu trên mở ra, một người phụ nữ trung niên ló đầu ra mắng: “Mấy
giờ rồi hả? Lớn tiếng ồn ào như vậy, có để cho người khác ngủ hay không
hả? Còn nữa, xe cậu lái bộ bị hỏng à, tiếng động cơ đến bên ngoài mười
dặm còn có thể nghe thấy đấy!”
Hàn nhị thiếu gia đối diện với người đàn bà chợ búa chanh chua như
vầy, không dám hó hé lên tiếng, lập tức lái xe bỏ chạy, để lại Việt Vi
Lan đứng ở cầu thang, nhìn thấy vẻ chật vật của anh, không nhịn được mà
bật cười.
Cười một hồi, khó khăn lắm mới dừng lại được, cô mới đi vào cổng.
Chung cư sáu tầng kiểu cổ, cô sống ở tầng năm, cầu thang và hành lang
đều hẹp và âm u, bóng đèn của một vài tầng lại bị hư rồi, đành phải dựa
vào ánh sáng hắt ra từ màn hình điện thoại di động để nhìn đường. Đối
với chuyện này, Hàn Nhị thiếu gia đã từng vô sỉ nói: “Để nay mai anh sẽ
báo cho chú ở ủy ban phát triển, để chú ấy đem tòa lầu này của bọn em
dứt khoát xếp vào hạng mục các tòa lầu nguy hiểm khó sửa chữa, đến khi
cần giải tỏa thì phá bỏ, bồi thường cho em một khoản tiền lớn, đổi lấy
một nơi tốt hơn mà sống nhé?”
Lầu tuy là rất cũ, nhưng khi mở cửa phòng 504 rồi, gian phòng bên
trong lại có thể khiến cho tất cả những ai mới ghé thăm lần đầu đều cực
kỳ kinh ngạc—
Những bức tường mỏng, các ngăn tủ, bàn trà và giường đều được tạo
thành từ hơn vạn quyển sách xếp chồng lên nhau, đồng thời làm cho không
gian chưa đến 80m nhìn rất rộng rãi và độc đáo, lại tràn ngập không khí
chủ nghĩa nhân văn. Còn có trang sức đủ kiểu dáng được treo từ trần nhà
tùy ý rũ xuống, tỷ như cái ghim hoa cài áo làm bằng xà cừ, nhẫn của 12
chòm sao, chiếc vòng thủ công kết từ bông lúa…chiếu lung linh dưới bóng
đèn trắng, mỗi một thứ đều tinh diệu khiến người khác phải nín thở.
Việt Vi Lan cởi bỏ đôi giày cao gót, xếp vào giá giày được làm từ
những quyển sách dán lại với nhau, rồi bước lên tấm thảm lông đi vào
phòng ngủ. Nằm thẳng trên giường, duỗi tay là có thể chạm đến chiếc vòng chuông ở phía trên, âm thanh đinh linh đinh linh, trong trẻo
vui tai. Vòng tay là dùng một khối thép không rỉ có bề mặt gồ ghề mà uốn thành, ở hai đầu được móc vào hai quả chuông tạo hình chiếc búa, nguyên bản rất đỗi bình thường, bất quá một khối thép phế thải lại lập tức từ
cũ rích hóa ra thần kỳ, biến thành một món trang sức đeo tay đầy sáng
tạo và cá tính.
Việt Vi Lan lắc vòng tay một hồi, dựa người, nhìn vào khung hình ở
đầu giường: chàng trai trẻ mặc áo thể thao, trên lưng đeo túi du lịch to quá khổ, đang cười sáng lạng trên đỉnh Everest.
Hạ Nhàn, bạn trai của cô, thiên tài thiết kế châu báu xuất sắc nhất B thành, người ham mê thám hiểm, du lịch và trà nghệ, hai năm trước đi
đến Congo, sau đó, vẫn chưa trở về.
Phía cảnh sát nói có thể anh ấy đã bị bọn cướp bắt cóc, nhưng sau đó
chẳng hề có tin tức gì nữa. Ai cũng nói rằng anh ấy đã chết, chỉ có hai
người, nhất mực tin rằng anh ấy vẫn còn sống.
Hai người đó chính là Hàn Tân và Việt Vi Lan.
Ngày hôm sau, khi Việt Vi Lan đi làm, tại phòng trà nước nghe được
các đồng sự đang ngồi lê đôi mách. Không ngoài dự đoán, việc Hàn nhị
thiếu và Uông Duyên nhảy cùng nhau tối hôm qua đã được lên trang bìa của Tuần San Giải Trí. Nhóm nữ nhân với tâm lý ăn không được nho nên nói nho chua bắt đầu bình phẩm Uông Duyên từ đầu đến chân, hết sức kể đủ chuyện châm chọc:
“Nghe nói, Uông Duyên này không chồng mà chửa, có một đứa con gái lớn khoảng bốn tuổi nha.”
“Dường như là đã câu được một người có tiền, một lòng muốn đợi vợ
người ta chết rồi thì có thể dọn vào nhà, cuối cùng thì ngay cả con cũng đã sinh rồi, vậy mà người đó nói vứt bỏ liền bỏ rơi ả. Ả không còn cách nào khác, đành phải xuất đầu lộ diện rồi lại luẩn quẩn cái vòng này lần nữa …Hừ, còn nữ hoàng xã giao gì chứ, nói thẳng ra, chẳng phải chính là kỹ nữ cao cấp hay sao?”
“Yên tâm đi, Nhị thiếu gia chỉ là nhất thời ham đồ mới mẻ, chị xem
đám bạn gái của anh ấy, người nào có thể kiên trì hơn 3 tháng chứ?”
“Nói đến điểm này, đúng rồi, Tiểu Tư, em cũng sớm từ bỏ hi vọng đi.”
Chủ đề vừa đổi, chợt nhắm về phía người trợ lý trẻ mới gia nhập Bộ Nhân
sự Hàn Thị chưa được bao lâu.
Cô gái nhỏ cột tóc đuôi ngựa, đang cầm ly trà màu hồng phấn có hình
Hello-Kitty, mở to cặp mắt ngây thơ, tò mò hỏi: “Tại sao vậy ạ?”
“Bởi vì,” nhóm tiền bối dầy dặn kinh nghiệm cảm khái, “Nhãn quang của Nhị thiếu gia rất cao, chỉ thích nữ nhân khác với người bình thường,
bao nhiêu năm nay đã từng giao thiệp, tất cả đều là nhân vật nổi tiếng
quý phái. Cũng giống như xe vậy, cấp bậc dưới Audi, anh ấy đều không để
mắt tới. Vì vậy chiếc xe QQ nhỏ này của em, lại càng không có hi vọng
rồi.”
Việt Vi Lan đứng ngoài cửa nghe được những lời này thì rất muốn cười, nhưng nghĩ lại, thật sự đúng là như vậy. Nhìn thấy cuộc bàn tán trong
phòng trà cũng sắp kết thúc rồi, cô quay nguời định rời đi, không ngờ
lại nghe tên của chính mình được nhắc đến—
“Vậ