
là nhà tôi, anh hỏi tôi làm sao vào được đây?” Người kia định đi xuống bèn bị tôi chặn ngay lại.
"Gì thế? Định gây sự à?” Ông ta trợn ngược mắt, nhìn tôi khiêu khích.
“Nhà ông? Sao có thể là nhà ông? Diệp Linh Lung ở đây mà.” Mắt tôi sắp phóng ra lửa vì tức giận.
“À…để tôi nói,” Người kia cười, mặt mày giãn ra, “Tìm cái cô đấy à?
Chuyển đi từ lâu rồi, đã hơn nửa tháng nay, tôi là chủ nhà…”
Tôi đấm mạnh tay vào tường!
Chủ nhà giật thót, nói: “Người anh em, cậu không sao chứ?”
Tôi hỏi: “Tôi có thể vào nhà một chút không?”
"Thôi, tôi phải đi bây giờ, mà tôi có biết cậu đâu…Căn hộ này còn phải cho người khác thuê.”
“Anh ơi, anh mở cửa một lúc thôi, nếu không em cậy cửa ra đấy, em là
bạn trai cũ của Diệp Linh Lung, cô ấy không nói gì đã bỏ em đi, em muốn
nhìn lại căn nhà cũ của chúng em.” Tôi van lơn cầu khẩn.
Chủ nhà ngập ngừng một lát, “Được rồi, cậu đứng đây, không được bước
chân vào! Giữa thanh thiên bạch nhật…” nói rồi mở cửa ra.
Đồ gia dụng, đồ điện vẫn ở đó, tôi còn cảm thấy thoang thoảng hơi thở
thơm ngát của Diệp Tử, nhìn thấy em duyên dáng uyển chuyển lắc eo đi qua đi lại.
Chẳng hiểu bằng cách nào tôi đã lê được về nhà,
chỉ biết khi tấm thân đổ ập xuống giường, khổ đau nghẹn đắng trong cổ
họng, nếu bạn thấy một người đàn ông khóc thầm trong đêm, phần lớn có
nghĩa là anh ta đã mất đi điều quý giá nhất, như tôi, mất đi tình yêu.
“Hải Đào ơi, em vì anh, muốn tốt cho anh, muốn tốt cho chính mình, giữa
chúng mình sẽ chẳng bao giờ có kết quả, hà tất phải hành hạ cả hai thế
này? Rồi cùng đau khổ”
“Thối thây như em làm sao xứng với anh?!”
“Tôi không phải một miếng ngọc đẹp, tôi là viên đá bị người ta đập nát vô số lần, tôi không xứng đáng với anh!”
Đó là tất cả những lời Diệp Tử đã ném vào tôi, từng phút từng giây như những hòn đá nặng nghìn cân đè trĩu lên tim tôi.
ĐÊM ẤY, DIỆP TỬ, TIỂU NGỌC, TIÊU LÂM, ba người đàn bà gào thét trong giấc mơ của tôi, đầu tôi đau ngập dại.
Những ngày sau đó tôi im lìm hẳn, tôi cắm phập mình vào tải công việc, dồn hết tâm sức, giám đốc Vương khen ngợi tinh thần làm việc và hiệu
quả công việc của tôi, ông luôn biểu dương tôi trước mỗi cuộc họp, nói
thanh niên phải như cậu Lý Hải Đào mới được.
Thị trường rất lớn, phân phối hai đầu thành phố Bắc Kinh, vì thế công ty cấp cho tôi một chiếc BMW.
Tiêu Lâm luôn luôn cố tình xuất hiện trước mặt tôi, làm tôi lại nhớ
đến hai tờ vé in mực xanh. Cô ngồi chống tay lên bàn làm việc, cười rạng rỡ với tôi, tôi không còn hơi sức đáp lại, ngoài đi làm, chút sức lực
cuối cùng tôi dốc vào việc mong ngóng trước cổng khu biệt thự Lan Uyển.
Tôi hỏi trực tiếp quản lý khu nhà, họ cũng chỉ nhún vai nói “Anh ạ,
xin lỗi anh, chủ nhà không có nghĩa vụ phải báo với chúng tôi hành tung
của họ, chúng tôi không có cách nào biết được.”
Hay Tiểu Vân đi cùng Diệp Tử đến Singapore? Tôi nghĩ mãi vẫn không lý giải nổi.
Một ngày chủ nhật, tôi thức dậy vào giữa trưa, ăn qua loa chút đồ, vừa chuẩn bị ra cửa, Tiêu Lâm gọi điện tới: “Hải Đào, em đây, tối nay anh
có thời gian không? Cùng đi ăn cơm anh nhé, em có việc cần nhờ.”
“Việc gì vậy Tiêu Lâm, em nói luôn qua điện thoại đi.”
"Nói qua điện thoại không tiện, có việc muốn nhờ anh thật mà, tối nay anh có thể ghé qua nhà em được không?
“Có…thật quan trọng không?”
“Quan trọng, lần trước anh tiễn em về tận dưới chân lầu? Anh còn nhớ
không? Cửa 3 phòng 201, em chờ anh.” Không đợi tôi trả lời, Tiêu Lâm đã
ngắt máy.
Lúc ra cửa, mẹ đứng sau lưng hỏi: “Con ơi, tối ăn cơm ở nhà nhé, hôm nay là sinh nhật con, tối nay chị con cũng đến đấy.”
Sinh nhật? Ôi, ngày 28 tháng 11? Tôi thật sự đã quên. Chẳng lẽ tôi đã 27 tuổi? Chẳng lẽ Diệp Tử đã bỏ đi được 39 ngày?
Nhớ đến cái tên ấy, lòng tôi thít nghẹt, gần như đang bị ai đó dẫm
nghiến lên người, đau dồn đau dồn lại. Đau tới mức phải nghiến chặt răng mới gượng dậy được.
“Thôi mẹ ạ, con có hẹn rồi, tối nay
không về ăn cơm, bảo chị khỏi cần mua bánh, có ai ăn đâu lại bỏ phí.”
Tôi xuống lầu đi luôn.
Nhà Tiểu Vân vẫn không có ai, đến
đây đã trở thành một trình tự không thể khác trong ngày sinh nhật của
tôi, nhưng trình tự này chẳng khởi động được gì.
Buổi chiều tôi lái xe đi tìm Cảnh Trực.
Cảnh Trực đang ở ngoại thành một khu nghỉ ngơi chơi bài, tôi đứng đợi
anh ở đằng sau, đợi có người đi vệ sinh mới kéo anh ra một bên.
Nghe xong lời tôi Cảnh Trực lắc đầu quầy quậy, nói: “Không thấy Tuyết
Nhi nói gì, từ lúc cô ấy đi Mỹ, thường chủ động gọi về cho gia đình hay
bạn bè, Diệp Tử chắc không có số của cô ấy đâu, trước lúc đi không thể
liên hệ với cô ấy. Cậu cũng gọi cho Diệp Tử, liên tục tắt máy phải
không? Chắc họ mất liên lạc rồi. Thế này vậy, tối nay mình gọi cho Tuyết Nhi, bây giờ bên ấy là nửa đêm rồi. Nếu cô ấy có tin tức của Diệp Tử,
tôi gọi cho cậu đầu tiên.”
”Em trai à, đừng sốt ruột, đàn bà ấy mà, điên một trận lại quay về thôi…”
Nhưng giận dữ đã 1 tháng 9 ngày, chẳng nhẽ tất thảy đã tiêu tan?
Tôi phóng gấp từ ngoại ô về đã 8 giờ tối, cái bụng sôi ọc ọc vì đói,
đến trước cửa