
Tiêu Tinh đang ngồi trong phòng chờ ở sân bay. Bố đi làm thủ tục. Mẹ nghiêm mặt ngồi cạnh cô.
Thời tiết tháng tám nắng nóng khó chịu nhưng trong phòng chờ
thì lại mát lạnh. Bị cái lạnh làm cho hắt hơi liền ba cái, thêm vào đó
là khuôn mặt lạnh như băng của bà mẹ ngồi bên cạnh, Tiêu Tinh chỉ thấy
lông tơ trên người đang rủ nhau nhảy múa điên cuồng.
Hơi lạnh của điều hòa tỏa ra, Tiêu Tinh không kìm được cúi đầu thấp hơn, khẽ dụi mặt vào cánh tay.
Người phụ nữ bên cạnh vẫn ngồi ngay ngắn, coi phòng nghỉ là
phòng họp. Tiêu Tinh liếc nhìn chiếc áo khoác mỏng trên tay mẹ, khuôn
mặt bỗng nở nụ cười, “Mẹ ơi, áo khoác của mẹ cho con mặc nhé, dù sao mẹ
không mặc cũng lãng phí”.
Nhạc Lăng quay sang nhìn cô, sa sầm mặt xuống, vứt chiếc áo khoác trên tay cho cô, tặng thêm một cái lườm sắc như dao.
Hồi Tiêu Tinh còn nhỏ, ánh mắt của Nhạc Lăng đã có sức sát
thương rất lớn. Mỗi lân bị mẹ lườm, Tiêu Tinh lại sợ đến nỗi chỉ muốn
trốn đi. Nếu có gầm bàn thì chui xuống gầm bàn, không có bàn thì trốn
sau sofa, khi mà không có bất kỳ vật dụng nào thì ôm chân bố, nhìn mẹ
với đôi mắt ngấn nước.
Trong kí ức của Tiêu Tinh, người phụ nữ thỉnh thoảng đến nhà
ông nội thăm mình giống như nữ hoàng lạnh lùng trong truyện cổ tích, một ánh mắt liếc sang có thể làm cho “nghìn non bóng chim tắt”. Mỗi lần bị
bà nhìn, Tiêu Tinh lại có cảm giác toàn thân bốc hơi lạnh, muốn “chạy
thoát thân” theo phản xạ. Các bạn hàng xóm lớn tiếng hát “trên đời chỉ
có mẹ là tốt nhất, đứa trẻ không có mẹ giống như ngọn cỏ”. Nhưng Tiêu
tinh chỉ mong mẹ đừng đến thăm mình, đừng đến thăm mình.
Sau này khi lớn lên, cuối cùng Tiêu Tinh cũng hiểu tính cách
mẹ mình vốn thờ ơ, lạnh lùng như thế. Mẹ rất ít khi gọi điện cho Tiêu
Tinh, cũng chưa bao giờ xuống bếp nấu cơm cho cô ăn, càng không bao giờ
tâm sự với cô như một người mẹ hiền từ. Từ nhỏ đến lớn, số lần tiếp xúc
với mẹ chẳng đáng là bao. Thậm chí Tiêu Tinh còn nghi ngờ không biết có
phải mình được mẹ nhặt bên vệ đường hay không?
Về sau cô mới dần dần phát hiện, không phải bà không quan tâm đến con gái, chỉ là cách quan tâm tương đối đặc biệt.
Ví dụ vào ngày sinh nhật của Tiêu Tinh, mẹ sẽ cho cô tiền.
Mỗi dịp lễ tết, mẹ sẽ cho cô phong bao. Mỗi lần khai giảng sẽ chuyển một khoản tiền vào tài khoản để Tiêu Tinh mua sắm đồ dùng học tập. Lúc đầu
Tiêu Tinh thường kêu ca phàn nàn. sao mẹ chỉ nhớ đến nhân dân tệ thôi?
Sau này mới biết, mẹ có đầy đủ lí do để làm như vậy.
Về quá trình, tiền sẽ tiết kiệm được những bước vụn vặt như ”phải suy nghĩ xem tặng cái gì”, “nghĩ xong rồi còn phải đi mua”, “mua
xong còn phải đóng gói”, “sau khi đóng gói còn phải chuyển phát nhanh”.
Về hiệu quả, chuyển tiền chỉ mất thời gian nửa phút, đăng nhập tài khoản trên mạng, hiệu quả cao lại tiện lợi.
Về kết quả, chuyển tiền có thể giúp con gái hiểu ba điều: Thứ nhất mẹ nhớ ngày sinh nhật của mình nên chuyển tiền cho mình. Thứ hai,
mình có thể lấy số tiền nay đi mua thứ mà mình thích. Thứ ba, tiền không phải là vạn năng nhưng không có tiền thì chẳng làm được gì cả.
Những điều này về sau cô đã nghe được từ chính miệng bố. Lúc
nghe, Tiêu Tinh không nhịn được cười đến phụt cả cốc nước ra ngoài. Bà
mẹ này quả thực rất có cá tính. Từ đó về sau ấn tượng của cô đối với mẹ
hoàn toàn thay đổi, thậm chí còn thêm một chút cảm giác thân thiết. Tuy
tính cách của mẹ hoàn toàn khác so với những bà mẹ dịu dàng “mẹ hiền
cọng chỉ trên tay, con đi áo mặc mẹ may trên mình” trong truyền thuyết
nhưng bản chất thì cơ bản giống nhau. Họ quan tâm đến con cái của mình,
đều hi vọng con cái được sống tốt. Chỉ là cách quan tâm thản nhiên của
mẹ có chút kì cục mà thôi.
Mặc dù hồi nhỏ rất hay ca thán về mẹ nhưng bây giờ phải xa mẹ, trong lòng Tiêu Tinh cũng rất lưu luyến.
Không có khuôn mặt nghiêm nghị và ánh mắt lạnh lùng của mẹ, lúc ngủ cũng thấy thiếu đi chút khí lạnh
Tiêu Tinh quay sang, đang định nói những lời tình cảm như
“con đi rồi mẹ phải chú ý giữ gìn sức khỏe” để vun đầy tình cảm mẹ con
nhưng lại bị giọng nói lạnh lùng của mẹ ngắt lời: “Con mặc như thế này
không phải là đi leo núi đấy chứ?”.
Tiêu Tinh cúi đầu nhìn quần áo của mình. Quả thực hôm nay
trang phục của cô có chút mỏng manh, cũng đơn giản một cách quá đáng.
Quần soóc bò màu xanh dương, áo phông trắng, điện thoại treo trước ngực, chân đi giày thể thao, hông đeo chiếc túi nhỏ, bông lúa màu vàng nhạt
trên đó không ngừng đung đưa. Cách ăn mặc như “ẩn sĩ giữa phố phường”
này quả thực không giống với tiểu thư đài các đi du học, ngược lại giống như người đi leo núi hay “kẻ giả mạo”.
Tiêu Tinh mỉm cười giải thích: “Như thế này cho tiện hoạt động”.
Nhạc Lăng lườm cô, lạnh lùng nói: “Tiện hoạt động cái gì? Bắt con đi đẩy máy bay chắc?”.
Thấy Tiêu Tinh vẫn giữ nụ cười không có gì có thể thay đổi
được, không coi lời của mình ra gì, Nhạc Lăng không khỏi chau mày, bà
chỉ tay vào chiếc điện thoại trước ngực cô, giọng nói đầy khinh miệt:
“Bao nhiêu tuổi rồi vẫn còn dán khỉ vào điện thoại?”.
Tiêu Tinh mỉm cười và nói: “Khỉ yoyo, người khác tặng ạ”.
Sau một h