
gười khác phải ghen tỵ.
“Chúc mừng hạnh phúc”.
“Cảm ơn”.
Thẩm Quân Tắc sờ mũi, đi đến trước mặt cô, hạ thấp giọng nói: “Mình… còn có chuyện muốn nói với cậu”.
Thẩm Quân Tắc cố gắng dùng giọng điệu thật bình tĩnh, nhanh
chóng thuật lại một lượt quá trình mình và Tiêu Tinh quen nhau cùng với
những chuyện ly kỳ xảy ra sau đó, cuối cùng bổ sung, “Trước mặt cô ấy,
cậu đừng gọi mình là Quân Tắc là được”.
Minh Huệ nhìn anh chằm chằm một lúc rất lâu, cuối cùng không kìm được, ôm bụng cười ngả nghiêng.
“Ha ha ha, cậu cũng có ngày hôm nay, khụ khụ, Quân Tắc à, lần đầu tiên nhìn thấy cậu thảm hại như thế này, cậu, cậu, cậu, buồn cười
quá…”.
Minh Huệ cười đến nỗi thở không ra hơi, sắc mặt của Thẩm Quân Tắc càng lúc càng khó coi, không kìm được tức giận nói: “Cậu cười cái
gì? Buồn cười lắm à?”.
Minh Huệ ấn ngực ho vài tiếng, lúc ấy mới nhịn được cười,
nghiêm túc nói: “Mình không cười cậu, thật đấy, mình không cười cậu.
Mình đang cười Tiêu Tinh… ha ha ha, đáng yêu quá đi mất. Cô bé Tiêu Tinh này, mấy năm không gặp mà vẫn như vậy”.
“Đáng yêu?”. Thẩm Quân Tắc cau mày, nhìn Minh Huệ với ánh mắt như nhìn quái vật, “Cậu thấy cô ta đáng yêu?”.
“Đúng vậy, cô bé ấy rất thú vị, trước đây hồi học đại học,
lần nào ở cùng cô ấy là chắc chắn lại có chuyện cười. Tiếp xúc với cô ấy nhiều rồi cậu cũng sẽ thích cô ấy”. Minh Huệ nói đầy ẩn ý.
“Mình… sẽ… thích cô ta?”. Thẩm Quân Tắc tỏ ra căm ghét, “Đừng đùa nữa, mình hận một nỗi không thể cách xa cô ta mười mét. Mình ghét
nhất là cái tính cách ấy của cô ta!”. “Haizz, đừng có nói tuyệt đối như
thế”. Minh Huệ cười nói, “Dù sao thì cái tính ngang bướng của cậu, có
thích cũng sẽ không thừa nhận. Mình thấy bây giờ cậu đã bắt đầu để ý đến cô ấy rồi, suốt ngày xoay quanh cô ấy, vì cô ấy mà tâm tư không được
thoải mái, đúng không?”.
Thẩm Quân Tắc im lặng một lúc rất lâu rồi mới đau khổ ngoảnh
mặt đi, sa sầm mặt xuống, ném lại một câu rồi quay người đi ra ngoài.
“Cậu và Tạ Ý, đúng là một cặp trời sinh!”. Bị Minh Huệ trêu
chọc một hồi khiến tâm trạng của Thẩm Quân Tắc càng bực bội hơn. Anh lầm lì đi xuống dưới, muốn đưa Tiêu Tinh lên trên nhưng phát hiện cô không
đứng ở chỗ cũ. Cái đồ ngốc này không phải lại lạc đường rồi chứ? Đúng là một phút cũng không thể an phận được!
Thẩm Quân Tắc hùng hùng hổ hổ quay người tìm cô, vừa ngoảnh
đầu đã nhìn thấy một người ngoại quốc đứng cách đó không xa đang nói
chuyện với Tiêu Tinh. Tuy không nghe thấy họ nói gì nhưng nhìn vẻ ngượng ngùng của Tiêu Tinh là biết cô lại gặp phải tình huống không thể ứng
phó.
Thẩm Quân Tắc đi về phía ấy, khí thế chèn ép khiến người bạn quốc tế kia không kìm được ngoảnh đầu nhìn anh.
Dường như Tiêu Tinh cảm nhận được hơi lạnh bên cạnh, vội vàng ngoảnh đầu lại. Vừa nhìn thấy Thẩm Quân Tắc, cô đã nở nụ cười rạng rỡ,
nhanh chóng chạy lại như nhìn thấy phao cứu sinh, kéo tay Thẩm Quân Tắc
đi đến trước mặt người đó, mỉm cười giới thiệu: “This is my boyfriend,
Jesen”.
Toàn thân Thẩm Quân Tắc bỗng chốc đông cứng.
Bàn tay bị cô nắm chặt có chút cảm giác nóng rát mơ hồ, nhiệt độ kỳ diệu này thông qua làn da nhạy cảm truyền vào tận trong tim, hóa
thành ngọn lửa tức giận bùng cháy. Tùy tiện nắm tay anh như thế này, cô
coi anh là đạo cụ thật sao?
Anh chàng da đen đối diện nghe thấy lời giới thiệu của Tiêu Tinh, sắc mặt kỳ lạ giống như gặp ma giữa ban ngày.
Tiêu Tinh tiếp tục giới thiệu, “This is Jack”.
“Nice to meet you, Jack”. Thẩm Quân Tắc lầm lì nói.
Anh chàng da đen thấy hai người nắm tay nhau, có chút ngượng ngùng sờ mũi, quay người chuồn đi.
Lúc ấy Tiêu Tinh mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng buông tay
đạo cụ Thẩm Quân Tắc, cười nói: “Anh chàng này đúng là khiến tôi sợ hết
hồn, lúc nãy anh ta chắn đường tôi, cứ bắt tôi phải làm bạn gái của anh
ta, còn nói cái gì mà tình yêu sét đánh. Tôi đoán anh ta giống Tạ Ý, là
nhân tài của giới diễn viên!”.
“…”. Thẩm Quân Tắc im lặng không nói gì.
“May mà anh kịp thời xuất hiện giải vây, nếu không tôi không biết phải làm thế nào”. Tiêu Tinh nhìn anh đầy cảm kích.
“Lên trên đi, Minh Huệ đang đợi cô”. Thẩm Quân Tắc quay người bước đi, sắc mặt rất khó coi.
Tiêu Tinh vẫn chưa phát hiện ra sự bất thường của anh, đi
theo anh, tiếp tục nói: “Anh bạn quốc tế này đúng là hào hùng, cứ quấn
lấy tôi nói không ngớt. Anh ta tên là Jack, thần tượng yêu thích nhất là thuyền trưởng Jack trong bộ phim Cướp biển vùng Caribe. Anh ta lại còn
làm đầu mì tôm xòa xuống là vì muốn giống với thần tượng. Tôi thấy cái
đầu mì tôm ấy của anh ta…”.
Thẩm Quân Tắc quay lại, lạnh lùng ngắt lời cô, “Cô đúng là có khả năng thu hút sinh vật kỳ quái”.
Tiêu Tinh sờ đầu, cười khì khì rồi nói: “Đúng vậy, tôi cũng thấy thế”.
Cô không nghe ra đây là châm biếm sao? Lại còn ở đó cười? Tưởng anh khen cô chắc?
Cũng không biết từ lúc nào, càng thấy cô cười vui vẻ như thế, nỗi tức giận trong lòng Thẩm Quân Tắc càng lớn. Lúc nãy mơ hồ bị cô lôi đi làm đạo cụ, còn anh chỉ có thể như một thằng ngốc để mặc cho cô nắm
tay phối hợp diễn xuất. Lúc nãy tim đập nhanh hơn một chút, chắc chắn là vì