
mỹ nữ như mây, mỹ nam vô kể, cứ như là tuyển người mẫu…
Tiêu Tinh ngạc nhiên thốt lên, sau đó tìm chỗ ngồi, ngoan ngoãn chờ
đợi. Bên cạnh có anh chàng đẹp trai mỉm cười rạng rỡ với cô, thân thiện
bắt chuyện với cô: “Hi, mỹ nhân, cậu cũng đến phỏng vấn à?”.
Tiêu Tinh mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy”.
“Làm quen một chút, mình tên là Lão Khôn, tốt nghiệp khoa mỹ thuật trường đại học Hoa Kiều. Còn cậu?”.
“Mình tên là Tiêu Tinh”, Tiêu Tinh giơ tay bắt tay anh ta, ngừng một lát, tò mò hỏi, “Cậu… họ Lão? Hay nickname là Lão Khôn?”.
Chàng trai cười tít mắt và nói: “Mình họ Lão, rất hiếm gặp. Hi hi,
hồi ấy bố mẹ mình nên đặt tên cho mình là Lão Đại. Như thế mọi người đều gọi mình là Lão Đại, ngay cả thầy cô giáo cũng gọi mình là Lão Đại, vậy thì mình sẽ rất lợi hại”.
Tiêu Tinh toát mồ hôi, nếu thật sự anh ta tên là Lão Đại, có thể
tưởng tượng, lúc đặt câu hỏi trong giờ học, thầy giáo nói một câu: “Câu
hỏi này Lão Đại đứng dậy trả lời”, vậy thì không khí lớp học sẽ rất kỳ
lạ.
Rõ ràng là anh chàng Lão Khôn này thấy vô vị nên cố kiếm chuyện để
nói, cứ bám lấy Tiêu Tinh không chịu buông tha, bắt đầu hỏi cô như bắn
súng liên thanh: “Tiêu Tinh, cậu tốt nghiệp trường nào?”.
“À… học viện ngoại thương trường đại học T. Mình học quản lý công thương”.
“Hả? Đây là buổi phỏng vấn tuyển sinh của học viện mỹ thuật, cậu học kinh tế thì chạy đến đây làm gì?”.
Tiêu Tinh cười và nói: “Mặc dù ở đại học mình không học chuyên ngành
mỹ thuật nhưng mình đã học vẽ tranh suốt mười năm. Bây giờ chuyển ngành
tiếp tục quay lại học mỹ thuật”.
Lão Khôn sờ cằm, “Vậy à, xem ra cậu thật sự rất thích vẽ tranh, kiên
trì mười năm không dễ dàng gì. Hôm nay chuẩn bị thế nào rồi?”.
“Ha ha, mình không hiểu lắm về quy định của cuộc thi, nghe nói hôm nay đặt câu hỏi tại chỗ?”.
“Ừm, không cần căng thẳng, cứ phát huy như bình thường là được. Quan
trọng là phải có đặc điểm và phong cách của mình, để giáo viên nhìn ra
tiềm năng và cá tính nghệ thuật của cậu. Nghe nói trong số giám khảo của học viện mỹ thuật này rất nhiều người tính tình cổ quái, không thích
những bức tranh theo khuôn khổ. Bức tranh đặc biệt một chút sẽ dễ dàng
được chọn”.
Tiêu Tinh gật đầu.
Chẳng mấy chốc tốp học sinh phỏng vấn trước bước ra ngoài, Lão Khôn
vẫy tay với Tiêu Tinh, “Ôi, đến lượt mình rồi, mình vào trước đây, cậu
cố lên nhé!”.
Tiêu Tinh gật đầu, “Cậu cũng cố lên”.
Không lâu sau, tốp thứ hai cũng phỏng vấn xong. Tiêu Tinh nhìn thấy
trước khi đi, Lão Khôn lén làm động tác “yeah” với mình, không kìm được
mỉm cười. Anh chàng này đúng là người dễ gần, gặp người lạ trên đường
cũng có thể vỗ vai gọi một tiếng “người anh em”.
Tiêu Tinh vẫy tay tạm biệt anh ta rồi cùng tốp học sinh tiếp theo vào phỏng vấn.
Có ba giám khảo, hai nam một nữ, vẻ mặt hết sức nghiêm túc. Nhìn
những bạn xung quanh ai ai cũng căng thẳng, trong lòng Tiêu Tinh cũng
không khỏi lo lắng.
Đề tài mà cô bốc thăm được là vẽ phác họa cảnh vật trong vòng mười
phút. Tiêu Tinh ngồi đó, liếc nhìn căn phòng một lượt, cuối cùng dừng
lại ở cửa sổ trong góc. Thời gian quá ngắn, những thứ phức tạp không kịp vẽ, đơn giản quá thì sẽ tỏ ra đơn điệu, cửa sổ là một lựa chọn không
tồi, có thể để lại chút không gian tưởng tượng trong bức vẽ.
Có cảm hứng rồi Tiêu Tinh liền cầm bút, nhanh chóng phác họa. Có nền
tảng mỹ thuật mười năm, thêm vào đó trong khoảng thời gian một tháng ở
New York cô không ngừng luyện tập, cảm giác quen thuộc khi cầm bút trong ký ức trào dâng trong lòng. Tiêu Tinh lướt bút như nước chảy, chỉ nghe
thấy tiếng ngòi bút cọ sát với giấy vẽ phát ra tiếng sột soạt không
ngừng. Tiêu Tinh nhanh chóng đắm mình vào việc sáng tác. Những người
xung quanh đều lần lượt nộp tác phẩm, Tiêu Tinh không hề bị ảnh hưởng,
vào phút cuối cùng, cô đã vẽ xong bức tranh của mình, mỉm cười nộp cho
giám khảo.
Giám khảo là một người đàn ông trung niên. Sau khi nhìn qua bức tranh của Tiêu Tinh, chỉ lạnh lùng hỏi: “Tiêu Tinh đúng không, em học vẽ bao
lâu rồi?”.
Tiêu Tinh lễ phép gật đầu, “Em bắt đầu học từ nhỏ, học được hơn mười năm ạ”.
Giám khảo ngẩng đầu nhìn cô, “Tôi đã xem hồ sơ của em, trước đó đã
từng giành được rất nhiều giải thưởng trong các cuộc thi mỹ thuật. Mặc
dù lên đại học không tiếp tục học chuyên ngành mỹ thuật, có điều quả
thực em rất có năng lực. Tranh của em màu sắc tươi sáng, phong cách cũng rất rõ ràng. Trong số những học sinh phỏng vấn ngày hôm nay, có thể coi em là thí sinh xuất sắc”.
Tiêu Tinh được khen đến nỗi cảm thấy ngượng ngùng, cô xoa đầu và nói, “Em cảm ơn thầy…”.
“Nếu không có vấn đề gì, tôi muốn nhận em”, đột nhiên ông ta đứng dậy, mỉm cười nhìn Tiêu Tinh.
Tiêu Tinh có chút ngạc nhiên, thực ra cuộc phỏng vấn hôm nay cô chỉ
đến thử sức mà thôi. Việc trực tiếp nhận vào học như thế này rõ ràng là
không đúng quy định. Buổi phỏng vấn kết thúc, ít nhất phải sau mấy ngày
mới công bố. Nhưng rất lạ là hình như hai giám khảo còn lại cũng không
ngạc nhiên về quyết định này. Thậm chí ánh mắt của nữ giám khảo khi nhìn cô có chút kỳ lạ.
Trong khi đó thầy giáo nhận cô