Chọc Phải Người Đàn Ông Nóng Nảy

Chọc Phải Người Đàn Ông Nóng Nảy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321834

Bình chọn: 8.5.00/10/183 lượt.

phải đi đến đó, nếu tôi bị đám người kia giết chết, không phải cô cũng bắt buộc cùng tôi xuống âm phủ à? Giờ cô nói đi, điều đó và cô không có quan hệ gì sao?”

“Tôi… tôi không biết… tôi không biết gì cả… không biết…” Cô lắc đầu khóc, bàng hoàng bất lực kêu lên: “Ông nội, ông nói cho cháu biết đi, cháu nên làm gì bây giờ? Cháu phải đi cùng người này thật ư? Nhưng vì sao ông nội lại muốn cháu đi cùng anh ta chứ?”

Wagner hết sức tỏ ra nhẫn nại, cho rằng là mình đã đặc biệt dịu dàng nói: “Đây là yêu cầu cuối cùng của ông nội cô trước khi lâm chung, cô muốn làm trái nó hay là tôn trọng làm theo nó đây?” Nếu cô chọn làm trái, anh thật đúng là cầu còn không được!

“Anh này… anh… anh thật sự bằng lòng thu nhận tôi, để cho tôi đi theo anh á?” Vành mắt cô hồng hồng quan sát anh, hai mắt đẫm lệ ngóng nhìn anh.

“Tôi đã đáp ứng ông nội cô, không thu nhận cô, tôi còn có thể thế nào nữa?” Anh cũng chẳng muốn đeo cô gái nhỏ này bên người đâu, thật phiền toái! Vốn anh là một người rất tốt, tuy nhiên đang giữa lúc chạy trốn khốn khổ, ai muốn tự nhiên mọc thêm một cái gánh nặng? Bao ăn bao uống không nói, còn phải chịu trách nhiệm tương lai… Nhưng là ai đã đáp ứng khẩn cầu của ông nội người ta trước khi chết? Bản thân anh không thể làm loại chuyện thất tín với người đã khuất được, cũng chẳng còn biện pháp nào khác.

“Nhưng mà… muốn tôi đi theo anh, vậy ông nội tôi phải làm thế nào bây giờ? Chẳng lẽ cứ mặc kệ ông nằm đây ư?” Cứ để ông nằm rữa ở đây, ngay cả chỗ yên nghỉ ngàn thu cũng không có?

Wagner quét mắt bốn phía quán lẩu, các thực khách ngay từ lúc lão Kiều tắt thở đã lập tức giải tán, cả đám người đều chạy không còn bóng dáng.

Anh suy tư hồi lâu, rồi lại thong thả đi về phía thi thể của lão Kiều, lấy bóp da lần lượt rút ra thật nhiều, thật nhiều tiền mặt, ném cho pho tượng thạch cao Spark dưới gầm bàn. “Giúp chúng tôi xử lý hậu sự cho ông ấy, nghĩa địa chọn chỗ tốt nhất, quý nhất, hôm nay tôi mang cô bé này rời đi, nhưng một thời gian ngắn nữa sẽ trở về, nếu ông không làm theo y lời tôi nói, ông hẳn là biết mình sẽ có kết cục gì.” Trong quán, ngoài anh cùng Chân Chân còn sống ra, chỉ còn mỗi “bức tượng thạch cao” này thôi.

Spark không phải là không muốn chạy, khổ nỗi chân đông cứng không đi nổi, mềm nhũn bất động tại chỗ. Hoảng sợ cuống quít nhặt chỗ tiền Wagner vung, Spark run rẩy kính sợ tuân lệnh: “Dạ.”

Wagner nhìn Spark cầm tiền trong tay mà vẫn chưa trút bỏ được vẻ mặt sợ hãi, bỗng nhiên quay ngoắt 180 độ, anh giống như một người bạn hoà ái, thực thân thiết vỗ vỗ cái đùi cứng đơ của Spark. “Tiền còn thừa, ông anh cứ giữ lấy mà dùng, nghe rõ chưa? Toàn bộ nhờ ông anh đấy.” Anh cười nhạt. “Tôi cảm thấy đứa con trai của ông anh vẫn nên tiếp tục độc thân thì hơn.” Nụ cười nhẹ biến thành nụ cười chế nhạo. “Nếu không, anh ta cũng sẽ tiếp tục ly hôn thôi.”

“Tôi không thể ở lại tự mình lo hậu sự cho ông nội sao?” Chân Chân dụi dụi mắt, hấp hấp cánh mũi hồng hồng.

“Không thể.”

“Vì sao?”

“Tôi không có nhiều thời gian ở đây.” Ra khỏi quán lẩu, Wagner kéo Chân Chân, sải bước đi trước. “Nhưng cô cũng có thể yên tâm, bác Spark kia của cô nhất định sẽ lo hậu sự cho ông nội cô ổn thoả.”

“Anh nghĩ bác Spark sẽ thật sự hết lòng lo hậu sự cho ông nội tôi?” Cũng chẳng phải người thân, bạn thân, chỉ là một thực khách thường xuyên đến quán nhà cô ăn lẩu, tám chuyện làng xóm, cô không thể không nghi ngờ, anh chỉ mới thấy mặt đối phương lần đầu, sao dám khẳng định chắc nịch như vậy?

“Đương nhiên, nhìn mặt ông ta thì biết, loại người này tuyệt đối sẽ không dám không nghe theo lời tôi.”

Câu trả lời của Wagner làm Chân Chân cảm thấy khó có thể tưởng tượng, song cô cũng chẳng còn tâm tư truy đến cùng, mím môi, cô lại hỏi han vấn đề khác: “Anh muốn dẫn tôi đi khỏi đây có phải nên để tôi về nhà thu thập hành lí một chút, như quần áo chẳng hạn, rồi lại đi với anh?” Bằng không hai bàn tay trắng, về sau cô sẽ mặc cái gì, dùng cái gì?

“Không cần, quần áo của cô sau này tôi sẽ mua lại cho.”

“Anh này, anh cũng không thể nói cho tôi biết những người đó vì sao muốn đuổi giết anh ư?” Hai người đang chìm trong im lặng, Chân Chân vẫn nhịn không được mà tò mò, đem thắc mắc mình muốn hỏi nhất xuất ra miệng.

“Không thể.”

“Vì sao không thể?” Sao lại vẫn là những lời này? Tiết lộ nguyên nhân một chút cũng không được à?

“Biết nguyên nhân đối với cô chẳng chỗ nào có lợi cả.” Chẳng thà cái gì cũng đừng biết.

“Không lẽ anh trộm tiền của bọn họ, đốt nhà của bọn họ, cướp vợ của bọn họ, bắt cóc con của bọn họ, bọn họ mới không thể không giết anh?”

“Cô nhóc kia, sức tưởng tượng của cô cũng quá phong phú đấy nhỉ?” Anh dừng bước, híp mắt chăm chú nhìn cô.

Trộm tiền mấy tên đó, đốt nhà mấy tên đó, cướp vợ mấy tên đó, bắt con mấy tên đó? Anh là một hoàng tử tôn quý, đáng đi làm mấy chuyện này ư? Wagner quả thực dở khóc dở cười.

“Anh không chịu nói cho tôi biết, tôi dĩ nhiên phải suy đoán linh tinh thôi!” Trên TV không phải đều vậy à? Thù sâu như biển, không đội trời chung mới có thể không khoan không nhượng, thấy là phải giết!

“Biết những người


Pair of Vintage Old School Fru