The Soda Pop
Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài

Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324833

Bình chọn: 9.5.00/10/483 lượt.


Sống một nơi liền ba năm.

Vừa mới vào khu nhà, mới phát hiện thang máy lại bị hỏng rồi.

Chuyện này xảy ra thường thường, khổ nỗi hiện nàng phải lên tầng cao nhất.

Mang một thân nặng nề, Đồng Thiên Ái thở hồng hộc đi nốt bậc thang cuối cùng.

Hai chân không có một chút khí lực, cả người dựa vào vách tường để nghỉ ngơi.

Bình phục hơi thở, lúc này nàng mới lấy chìa khóa mở ra cửa phòng.

Khoảnh khắc bước chân vào cửa, nhìn bức ảnh trên vách tường , nàng sung sướng gọi:

“Mẹ ơi, con đã trở về rồi đây!” Ngâm mình trong nước nóng, đem những mệt mỏi của cả một ngày xóa sạch

Cửa phòng tắm bỗng nhiên được mở ra, Đồng Thiên Ái mặc bộ đồ ngủ có chú mèo hoạt hình đi ra.

Đầu tóc còn chưa lau khô, nước bắn tung tóe. Đưa tay cầm chiếc khăn lông,

lau lau mái tóc. Nàng vừa lau vừa đi tới nơi có bức hình treo ở trên

vách tường trước, ngắm nhìn người phụ nữ trong tấm ảnh .

Mái tóc dài buông xoã sóng vai, ánh mặt trời chiếu xuống khiến mái tóc mềm trở nên sáng bóng .

Vẻ ngoài đơn giản, cái giản dị có phần “keo kiệt”, không dùng bất kỳ mĩ

phẩm nào. Cả người tự nhiên hơn nữa thuần túy, không tạp chất, khóe

miệng của người phụ nữ khẽ cong lên.

Cho dù là ở trong tấm ảnh, cũng làm cho người xem cảm nhận được sự ấm áp.

Đồng Thiên Ái bỗng dưng dừng lại động tác, đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ tấm ảnh.

“Mẹ, con mấy ngày qua thật xui xẻo!” Nàng khẽ ai thán một tiếng.

“Nếu như con kể chuyện xui xẻo mấy ngày qua toàn bộ nói cho mẹ biết, có lẽ

mẹ cũng có thể cũng không tin! Con đang suy nghĩ mẹ có muốn đi miếu van

cầu phật thần, cầu nguyện ?”

“Cái gì——? Mẹ nói cái gì cơ?”

“Con

biết! Mẹ nhất định nói con không nên mê tín có phải không? Con không có

mê tín nha! Con mỗi ngày đều rất cố gắng! Con cần cù chăm chỉ, chịu mệt

nhọc, y như trâu bò mẹ ạ!”

“Mẹ đang ở trên thiên đường vẫn luôn dõi theo con, nhìn thấy con gái của mẹ xui xẻo như vậy, tại sao mẹ không giúp đỡ con?”

Lầm bầm oán trách một lúc, rồi bỗng nhiên ngừng thanh âm.

Đồng Thiên Ái nhìn mẹ mình trong tấm ảnh, nụ cười ôn nhu khe khẽ kia làm cho nàng cảm thấy lỗ mũi ê ẩm, hốc mắt cũng có chút khó chịu.

“Mẹ, con rất nhớ mẹ ! Rất muốn rất muốn được gặp mẹ!

Lại tiếp tục vuốt ve mấy lần tấm hình, Đồng Thiên Ái chợt xoay người đưa lưng về phía vách tường.

Hít thở sâu một hơi , hai tay sát eo, đem khăn lông hung hăng vắt, “Tần Tấn Dương, tôi nguyền rủa anh! Nguyền rủa nguyền rủa nguyền rủa anh!”

Mắng hắn “n” phút đồng hồ, lúc này mới hài lòng gật đầu. Nàng xoay người đi

vào phòng bếp, mở tủ lạnh, lấy ra đồ uống, một hơi uống thấp hướng lên

trời.

Nắm vỏ lon cô ca trong tay, nàng dùng sức bóp mạnh bẹp dí chiếc lon.

Tốt lắm! Nàng thích vậy!

Chuyện quan trọng nhất tiếp theo chính là —— tìm kiếm công việc mới !

“Rột rột ——”, trống bụng rất không đúng lúc phát ra âm thanh kháng nghị

Đồng Thiên Ái lúc này mới nhớ tới mình tối nay còn chưa ăn gì , sờ sờ bụng,

quay đầu nhìn về phía mặt tủ lạnh bên cạnh, xếp chồng chất một đống đồ.

“Thịt kho tàu, mì thịt bò… Nấm hương chưng gà… Hải sản mì nước…” Bấm bấm tay, suy nghĩ hồi lâu, nàng cầm một chén thịt kho tàu mì thịt bò, lại từ

trong tủ lạnh lấy ra vò cá xác-đin thức ăn chay .

Hôm nay nàng cũng xa xỉ quá rồi, đem luôn cả cá xác-đin cho ngày cuối tuần ăn hết!

Nàng ăn như hổ đói, giải quyết xong vấn đề cái bụng , hài lòng nằm ưỡn bụng

trên ghế sa lon, tư thế cực kì không thục nữ , Cầm lấy gối ôm bên cạnh

đem ôm ở trước ngực.

Cả người cuộn mình trên ghế sa lon, nàng lười biếng không muốn cử động nữa.

Từ từ nhắm hai mắt lại Gió điều hoà thổi lạnh cả đêm. Nằm phía dưới đầu gió , dán một loạt tờ giấy hồng. Theo gió

lạnh lay động, tờ giấy phát ra tiếng vang “Lạch tạch”

Ngoài cửa sổ là bầu trời bao la, xanh thẳm một màu.

“Thùng thùng ——”, tiếng gõ cửa vang lên.

Đồng Thiên Ái trong tiềm thức lắc đầu, cả người cuộn tròn thành một đống.

Tay càng ôm chặt lấy gối ôm, đem mặt chôn sâu trong đó.

Chán ghét! Để làm phiền nàng ngủ! Còn gì quan trọng hơn việc ngủ chứ!

“Thùng thùng —— thùng thùng ——”, ngoài phòng tiếng gõ cửa vừa vang lên hai

cái, ngay sau đó truyền đến giọng nam trong cao, “Thiên Ái? Thiên Ái! Em có nhà không? Em đã dậy chưa?”

Đồng Thiên Ái nhíu nhíu mày, vội tung mình.

Vẫn nghĩ đây là cái đệm mềm mại , cả người từ trên ghế salon rơi xuống.

Thân thể tiếp xúc thân mật với nền gạch lạnh như băng , phát ra tiếng

”Bộp ——” .

“Ôi… Đau…” Không nhịn được oán trách, nước mắt cũng bởi vì đau đớn mà trào ra, trong hốc mắt đảo quanh.

Ngoài cửa, người nọ nghe thấy tiếng động lớn, liền gõ cửa “Thùng thùng đùng” , khẩn trương hỏi, “Thiên Ái? Em làm sao vậy?”

Đồng Thiên Ái ai oán thốt lên, khuôn mặt nhỏ nhắn, lúc này mới tỉnh bảy tám

phần. Nghe thanh âm quen thuộc, giống như người máy , chợt từ trên mặt

đất bò dậy.

Trời ạ! Mở cửa nhanh đi! Chạy về phía trước mấy bước, vừa dừng lại , đưa tay bối rối vuốt mái tóc .

“Tới đây! Em tới đây!”

Nàng bây giờ bộ dạng chắc chắn xộc xệch vô cùng! Tức giận đập mạnh chân, bất đắc dĩ đưa tay mở cửa.

Cửa chưa hoàn toàn mở , Đồng Thiên Ái chỉ đem cửa mở ra một nửa. Từ trong