Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài

Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328031

Bình chọn: 8.00/10/803 lượt.

trầm

mặc như cũ. Trong đầu hắn lại hiện lên vẻ mặt u buồn vừa rồi của cô. Ai

biết được vừa rồi hắn rất muốn bước vào căn phòng đó, ôm chặt cô vào

lòng, mang ấm áp đến cho cô. Hắn còn muốn nói cho cô biết hắn đủ vững

chắc cho cô dựa vào.

Chỉ là. . . . . . Thời điểm còn chưa tới. . . . . .Hiện tại vẫn chưa phải lúc. . . .

“Cậu không đuổi theo sao?” Quan Nghị nghiêng người dựa vào tường, liếc nhìn Tần Tấn Dương trầm mặc bên cạnh.

Tần Tấn Dương nhìn đèn chỉ thị của thang máy, đến khi đèn thang máy

dừng lại tại số “1”, hắn lạnh nhạt nói “ Để cô ấy yên tĩnh một mình! Cô

ấy bây giờ cần yên tĩnh!”

“Két!” Quan Nghị nghe câu nói của Tần Tấn Dương có chút chấn động,

không dám tin vào tai mình. Bắt đầu từ lúc nào Tần đại tổng tài biết

thông cảm với người khác vậy? Có phải hay không khi yêu một người, bản

thân sẽ vì họ mà thay đổi? Nhưng mà không thể chối cãi, việc thay đổi

này thực sự không tệ.

Trầm muộn xoay người, Tần Tấn Dương lẳng lặng đi về phòng làm việc của mình. Để mặc Quan Nghị đang sững sờ tại chỗ, nhẹ nhàng nói “ Gần đây

cậu có vẻ càng ngày càng rảnh rỗi nhỉ? Sao nào? Nếu cậu hẳn rảnh rỗi như thế…..”

“Im nào! Tôi rất bận…. công việc của tôi….. Tôi đi đây” Quan Nghị vội vàng lắc đầu thuận tiện chuồn đi. Đồng Thiên Ái một đường chạy như điên, ra khỏi Cao ốc Tần thị. Trong đầu vang lên tiếng gào thét muốn chạy khỏi nơi đó. Cô không muốn chôn mình

trong căn phòng đó nữa, cảm giác đè nén khiến cô khó thở. Cô muốn hít

thở không khí trong lành, cần sự ấm áp của ánh mặt trời.

Đồng Thiên Ái chạy ra khỏi tòa cao ốc, ngẩng đầu lên trời, hai mắt

nhắm lại. Bốn phía vang lên tiếng động cơ xe hơi, còn có âm thanh xì xào của người đi đường đang nói chuyện với nhau. Nhưng cô có thể cảm nhận

được sự ấm áp của ánh nắng mặt trời, thật sự rất ấm áp. Vơi cô như vậy

là đủ rồi.

“Mẹ! Sao các bạn nhỏ khác đều có ba riêng mình Thiên Ái không có?"

“Thiên Ái… Bảo bối của mẹ”

“Mẹ! Mẹ đừng khóc. Thiên Ái về sau sẽ không hỏi nữa! Mẹ đừng khóc! Thiên Aí không thích ba… cũng không cần ba”

“Thiên Ái! Ba cũng rất thích Thiên Ái! Ba cũng rất thích Thiên Ái!”

“Thiên Ái biết… Thiên Ái thích mẹ hơn… Giống như mẹ vừa nói Thiên Ái thích nhiều người nhưng Thiên Ái là thích mẹ nhất!”

Bỗng nhiên cô có cảm giác đáy mắt lại bắt đầu ngưng tụ hơi nước.

“Xin lỗi! Xin hỏi cô là Đồng Thiên Ái Đồng tiểu thư đúng không?” Sau lưng bất chợt vang lên giọng nữ êm ái.

Đồng Thiên Ái nén sự chua xót trong lòng xuống, chớp chớp mắt giấu đi

gợn nước nơi khóe mắt, mở to đôi mắt, tò mò xoay người lại. Đồng Thiên

Ái thấy trước mắt mình cô gái nhỏ, trên mặt có chút tái nhợt, khuôn mặt nhỏ nhắn không giấu được sự thương xót.

Cô gái phía trước mặc một bộ chiffon quần lụa mỏng, bên ngoài khoác thêm chiếc áo lông màu đen. Dáng người nhỏ xinh, đôi mắt to có chút tia máu

nhưng lại khiến người khác có cảm giác cô gái này rất có khí chất. Đồng Thiên Ái sững sờ nhìn, cố gắng tìm kiếm hình ảnh cô gái này trong trí

nhớ. Nhưng lại phát hiện mình chưa từng gặp qua cô. Ngay cả ấn tượng nhỏ nhất cũng không có. Vậy tại sao cô gái này có thể chắc chắn gọi ra tên

họ đầy đủ của mình đây?

“Xin lỗi! Tiểu thư… tôi không biết cô là…..” Đồng Thiên Ái nở nụ cười

nhàn nhạt, nhìn bộ dáng cô gái này chắc là nhỏ tuổi hơn cô.

Cô gái nhỏ có chút xấu hổ, trong ánh mắt lộ ra tia đau thương khiến

người ta cảm thấy đau lòng, “Đồng tiểu thu, tôi biết thế này là rất đột

xuất nhưng tôi đứng đây đợi cô đã ba tiếng đồng hồ rồi! Không biết Đồng

tiểu thư có thời gian nói chuyện với tôi được hay không?” Cô gái nhỏ nói đến đây đầu đã cúi hẳn xuống, giọng nói cũng ngày càng nhỏ.

Đồng Thiên Ái nhất thời có cảm giác mình chính là “Chị hai”

“Được! Chúng ta đi uống café ngồi nói chuyện!”

Café Mocha không khí trong quán mang phong cách u nhã, trong quán mở

loại nhạc cổ điển, nghe rất du dương êm tai. Vị trí bên trái gần cửa sổ, hai cô gái nhỏ nhắn đang ngồi đối diện nhau. Vừa khéo, vệt nắng theo

khe cửa tiến vào chiếu xuống mặt bàn tạo nên một điểm sáng.

“Hai vị tiểu thu, café hai người đây!” nhân viên phục vụ cong người xuống, đặt café trước mặt hai cô gái.

“Cám ơn!” như có hẹn ước ngầm với nhau, hai cô gái đồng thời nói.

Đồng Thiên Ái nghiêng đầu, nhìn thẳng cô gái trước mặt, cười thật

tươi. Cô gái này tạo cho cô cảm giác rất tốt. Tuy là dựa vào cách ăn mặc có thể biết được gia cảnh cô gái này khá giàu có

“ Cô tên là gì?” Đưa tay cầm chiếc thìa nhỏ, Đồng Thiên Ái từ từ khuấy đều café.

Cô bé con vội tiếp lời Đồng Thiên Ái

“Xin lỗi! Đồng tiểu thư, tôi còn chưa giới thiệu mình! Thật xin lỗi. Tôi tên là Ôn Điềm Điềm, Ôn trong ôn nhu, Điềm trong Điềm đạm. Chính là Ôn

nhu và Điềm đạm”. Cô gái nhỏ có vẻ ảo não, thấy mình càng giải thích

càng rối. (Tên này là chém gió mệt nghỉ luôn, beta-er chỉnh sửa lại cho mình nha)

Đồng Thiên Ái ngạc nhiên cười một tiếng, khẽ gật đầu với cô bé trước

mặt, nhẹ giọng lặp lại “Điềm Điềm… Điềm Điềm… Tên của cô nghe rất êm

tai”

“Cám ơn chị!Nghe cũng không đến nỗi nào.” Ôn Điềm Điềm đỏ mặt nói kh


Teya Salat