
Cùng dạng như chó. . . . . .
Tần Tấn Dương trầm tư một hồi, giống như là đang ra quyết đinh, “Mấy
ngày nữa mình muốn cùng Thiên Ái đên Anh quốc! Việc ở Đài Loan, phải
giao cho cậu rồi!”
“Đến Anh quốc? Cậu quyết định? Mang Đồng Thiên Ái đến đối mặt với người
nhà cậu? Câu chuẩn bị đi bao lâu?” Trong lòng Quan Nghị cả kinh, không
nghĩ tới hắn lại đột nhiên ra quyết định như vậy.
Tần Tấn Dương chấn định lại tâm thần bối rối, nghĩ đến lời nói của
Phương Tình, Nghị nói, “Cho đến khi bọn họ thừa nhận thì về! Một ngày
bọn họ không gật đầu, một ngày mình còn chưa quay lại!”
Thật ra thì bọn họ thừa nhận hay không thừa nhận thì mình cũng không sao, bởi vì trong lòng hắn chắc chắn là được rồi!
Nhưng nếu Thiên Ái cần sự đồng ý của bọn họ, hắn liền mang theo cô trở
về cùng nhau đối mặt! Hắn hiểu là sẽ tốn thời gian cũng Lão Ngoan Cố đó, cho đến khi bọn họ đồng ý!
Quẹo qua cửa cầu thang, Du Ty Kỳ đứng sửng sờ. Sau khi trở về phòng, cảm thấy có chút khát nước, không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn
là lại ra khỏi phòng, nghĩ xuống lầu lấy một ly nước trái cây.
Thanh âm của bọn họ quá lớn, hoặc có thể là vì mình vốn có chút để ý.
Lặng lẽ nghe xong cuộc nói chuyện của bọn họ, im lặng xoay người muốn
trở về phòng, lúc này mới phát hiện tứ chi của mình cứng ngắc, muốn động cũng không nhúc nhích được.
Lỗ mũi có chút ê ầm, tuy nhiên lại không khóc nổi.
Tần ca ca…… Anh ấy căn bản không thích mình…… Anh ấy thích là cô gái tên Đồng Thiên Ái……
Không trách được Tần ca ca sẽ không để ý đến cô, vô luận cô cố gắng như
thế nào, vô luận cô biểu hiện khéo léo như thế nào, đều không có tác
dụng. Thì ra trong lòng Tần ca ca, đã có người yêu. Edit: Ái Nhân
Beta: Ha.chi
Một ngày mới bắt đầu, tâm tình của Tần Đại tổng tài trở nên vô cùng tốt.
Đây là chuyện mà mỗi vị tiến vào văn phòng tổng tài đều có thể cảm thấy
rõ ràng, bởi vì hôm nay vẻ mặt Tần tổng lộ nụ cười dịu dàng, ấm áp đến
không thể tin được, không giống bộ dạng ngày hôm qua cuồng phong bạo vũ.
Dĩ nhiên, chuyển biến như vậy đối với tất cả quản lý các ngành trong công ty mà nói, quả đúng là tốt nhưng mà…
Không cần tiếp tục chiến đấu nơm nớp lo lắng, đề phòng, cũng không cần sợ chỗ nào không đúng liền chọc giận Tần tổng.
Quản lý ngày hôm qua còn bị phê bình, giờ phút này vừa đi ra khỏi phòng
làm việc liền thở phào nhẹ nhõm. Trên khuôn mặt mập mạp ôn hòa, có chút
cảm khái, mặc dù trong lòng kinh ngạc sự tương phản của Tần tổng hôm qua với hôm nay.
Ngẩng đầu lên, chạm mặt Quan đại thư ký, vội vàng nịnh nọt hô một tiếng, “
Quan thư ký. Chào buổi sáng!”
Quan Nghị duy trì mỉm cười, hiểu gật đầu, cố ý hỏi, “Quản lý Trần a! Cực khổ! Hôm nay còn tốt đó chứ?”
Quản lý Trần vội vàng ứng tiếng trả lời, “Quan thư ký! Rất tốt! Hôm nay
tốt vô cùng!” Nói xong, giật mình tựa hồ chính mình nói không đúng lắm,
lại giải thích, “Oh không! Mỗi ngày đều rất tốt!”
“Tôi hiểu rõ! Quản lý Trần đi mau đi! Tần thị còn rất cần nhân tài ưu tú như quản lý Trần vậy!” Quan Nghị giọng điệu thành khẩn một lời nhiều ý
nói, vỗ vỗ bờ vai hắn.
Quản lý Trần nghe hắn khích lệ như vậy, lập tức tươi cười nói, “Quan thư ký khách khí! Vậy tôi nhanh đi trước!”
Gật đầu cười, lúc này mới bước đi, đi về thang máy.
Lúc này Quan Nghị mới gõ cửa phòng làm việc, sau đó đẩy cửa vào.
Bên trong phòng làm việc, Tần Tấn Dương ngồi trên chế dựa lớn, đưa lưng
về phía hắn, nhìn bầu trời vô cùng xanh thẳm ngoài cửa sổ. Không nhìn
thấy vẻ mặt hắn, nhưng lại có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của hắn.
Quan Nghị đi thẳng tới trước bàn làm việc của hắn, ngồi xuống ghế dựa,
nhàm chán hỏi, “Không phải mấy ngày nữa cậu muốn dẫn Đồng Thiên Ái đến
Anh quốc sao? Thế nào hôm nay không thấy cậu có động tĩnh gì?”
Tâm tình hắn rất tốt, thật sự là như vậy!
Thanh âm vui vẻ của Tần Tấn Dương truyền đến, có chút hưng phấn nói, "Ngày mai!"
Cách ngày mai, còn hai mươi giờ, thời gian một ngày, làm sao có vẻ trở
nên khá dài như vậy đây? Ai! Đồng Thiên Ái, hắn muốn cô mà nghĩ đến phát điên, đến mắc bệnh thần kinh rồi! Chỉ là cần phải nhịn nhịn!
“Rồi! Như vậy cậu tính khi nào thì mang Đồng Thiên Ái đến Anh quốc đây?” Quan Nghị truy hỏi sự việc kỹ càng.
Tần Tấn Dương dừng một chút, suy tư một lát, kiên định nói, “Ngày mai!”
Tìm được cô, bái tế mẹ cô xong , liền mang cô trực tiếp bay đến Luân Đôn Anh quốc. Không quản nhiều như vậy, hắn chỉ biết, hiện tại, trong sinh
mệnh hắn, chỉ có cô là quan trọng nhất!
Tất cả tất cả cái khác, tất cả toàn bộ nhanh chóng để sang bên đi!
Quan Nghị nghe được câu trả lời cảu hắn, tò mò há to miệng, bộ dạng
không thể tin được, sững sờ hỏi, “Ngày mai? Không phải ngày mai cậu mới
đi tìm cô ấy sao? Thế nào ngày mai lại mang cô ấy đên Anh quốc?”
Không phải chứ? Đây cũng là quá điên cuồng rồi! Nói gió chính là mưa đấy! Tính tình khi nào thì lại nóng vội như vậy!
Nhưng suy nghĩ một chút cũng bình thường, kể từ sau khi Tần Tấn Dương
gặp Đồng Thiên Ái, chỉ cần có quan hệ đến cô bé mồ côi đó, hắn liền thay đổi không được bình thường, trở nên thần kinh Tây Tây, làm cho ngư