
ạ!
Thiên Ái nhắm mắt lại, tựa đầu vào tay vịn của chiếc xe.
Thiên Ái. Mẹ nói con nghe này!
- Vâng?
- Trên thế giới này, có hai việc con không thể bỏ lỡ…
- Hai việc gi hả mẹ?
- Một cái là chuyến xe cuối cùng để về nhà, cái còn lại là người yêu con sâu sắc. Con gái cưng, nhớ kv chưa? ...
Me, con vẫn nhớ.
Này có tính là chuyến xe cuối cùng để về nhà không? May mắn thay, ít nhất là có một cái trong số đó cô không bỏ lỡ mất.
Vừa mới bước vào tòa nhà nơi công ty cô đặt trụ sở, thấy một đám người đang nhỏ giọng thảo luận điều gì đó.
- Cô có nghe nói gì không?
- Một cô gái nói thầm. Lại một cô khác vội lên tiếng:
- Nghe nói cái gì cơ? chuyện gì cơ?
- Nghe nói công ty Âu Tiệp đã bị thu mua lại nha! Hơn nữa công ty mua
vào, lại là tập đoàn lớn mà toàn bộ nhân viên của Đài loan đều mơ ước
được vào làm đấy!
Cô này làm nguyên một tràng. Đồng Thiên Ái không khỏi bước chậm lại. Âu Tiệp công ty? Hà? không phải công ty mà cô đang làm sao?
Một "bà tám”khác kêu lên một tiếng:
- Có chuyện như thế sao? Bị công ty nào thu mua lại vậy?
- Nói cho cô biết nha, đừng kích động...
Người nói đúng là cố ý làm cho người ta tò mò.
- Nói mau nói mau!!!!
- Tập đoàn Tần thị!
Cô này bình tĩnh nói ra tùng chữ một. Đám người đang nhỏ giọng bàn tán
bỗng nhiên nổ tung. Chủ đề này thật kích thích nha, tập đoàn tài chính
Tần thị hùng mạnh nhất Đài Loan, tự nhiên lại thu mua một công ty nhỏ
như vậy?
- Waaaaaaaaaaaaaa!
Không biết ai đó hét lên môt tiếng, mắt sáng lên:
- Vậy không phải là có thể nhìn thấy Tần tổng giám đốc rồi?
Đồng Thiên Ái khựng lại, không thể bình tĩnh thêm được nữa. Cái gì? Tần thị
thu mua Âu Tiệp rồi? Sao có thể như thế chứ? Chắc là không đâu! không
thể nào!
Bỗng nhiên, mấy cô gái bên cạnh đều run rẩy đứng tại
chỗ, bộ dạng thất hồn lạc phách. Mà các anh chàng lại buồn thỉu, rất ăn ý đứng dạt ra hai bên.
Đồng Thiên Ái ngẳng đầu nhìn về phía người
đang đến, bụm miệng không dám tin. Tần Tấn Dương, cái tên biến thái đã
biến mất tăm mất tích suốt thời gian qua…tự nhiên lại xuất hiện… Hai vệ sĩ mặc đồ đen
đi trước tiến vào đại sảnh, tiếp đó liền đứng lại tại chỗ, cung kính cúi đầu. Sau đó, Tần Tấn Dương xuất hiện, khiến cho tất cả mọi người trong
đại sảnh đều nín thở. Từ lúc sinh ra đã được định trước số vương giả,
quanh mình tỏa ra khí thế kiêu ngạo làm cho người ta tự cảm thấy bị uy
hiếp không thôi. Ẩn dưới mái tóc ngắn tùy ý ngang tàng, là một cặp mắt
lạnh như băng, vô ý và ngang nhiên để lộ ra một tia hứng thú. Đảo qua
mọi người, lại cố tình không nhìn cô gái đang thừ người ra phía xa xa.
Quan Nghị theo sát bên cạnh Tần Tấn Dương, từ đầu chí cuối chỉ mỉm cười. Ánh mắt đảo qua đoàn người, cuối cùng dừng lại trên người Thiên Ái – trong
trang phục quần jean áo sơ mi.
Ê...Cô gái nhỏ choáng rồi? Sao lại ngẩn ra thế này…
Đột nhiên ghé tai anh, nói nhỏ:
- Đồng Thiên Ái thấy cậu rồi!
Thoải mái đáp:
- Vậy sao?
Tần Tấn Dương cũng không dời mắt, đi tìm bóng dáng cô, cũng không để lộ một chút cảm xúc nào, khóe miệng laị hơi giương lên.
Thú vị!
Đồng Thiên Ái, nhìn thấy anh…Có phải rất phấn khởi không? Phấn khởi đến mức
làm cô đứng hình tại chỗ, cũng không có biểu tình gì?
Phản ứng của cô, làm anh cảm thấy vô cùng thỏa mãn! Tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô đơn giản như vậy!
Quan Nghị không nói gì, nhún nhún vai, tiếp tục duy trì mỉm cười rất ôn hòa
trước sự chú ý của mọi người. Đột nhiên khóe miệng có chút cứng ngắc, lẽ nào cười nhiều quá bị chuột rút? Không phải chứ?
Một cô gái bên cạnh ánh mắt si mê, nói:
- Ông trời ơi! Cuối cùng thì ngày hôm nay cũng cho con được nhìn thấy Tần tổng giám đốc thật sự ngoài đời! Hạnh phúc quá! Đẹp trai quá!
- Đúng vậy! Thật sự là quá sung sướng mà! Làm thế nào bây giờ! Tôi muốn té xỉu!
Một bà tám khác cũng không nhịn được ôm ngực.
…
Tiếng rên rỉ, than vãn nho nhỏ ở bên cạnh, tất cả đều nghe không vào. Đồng
Thiên Ái ngẩn ra nhìn anh, bối rối không có phản ứng. Trong đôi mắt
trong, phản chiếu khuôn mặt tuấn tú, kiêu ngạo của anh. Mắt anh như kẻ
săn mồi chăm chú nhìn về phía trước, cũng không đem bất cứ kẻ nào để vào mắt.
Vì sao… Lại là anh… Tại sao lại…
Hơn nửa năm… tên biến thái này chưa từng xuất hiện… bây giờ tự nhiên ở ngay trước mắt cô…
Ai đó làm ơn đến nói cho cô…..
Cô sắp phát điên rồi… nếu không điên… chắc cũng thổ huyết mà chết…
Hai chân đột nhiên mềm nhũn, cũng lui về phía sau một bước lớn.
Chạy thôi… Không nên gặp anh… Không cần phải đối mặt với anh… Đúng… Chạy thôi…
Lợi dụng lúc anh còn chưa phát hiện ra mình, chuồn lẹ, thần không biết quỷ
không hay! Đúng rồi, công ty nhiều người như vậy, chỉ cần trốn tránh cho kĩ, hẳn là có thể không làm anh phát hiện! Hơn nữa, anh không phải là
đại tổng giám đốc sao? Hẳn là chỉ thỉnh thoảng mới xuống đây thị sát một lần! Đúng, đúng rồi! Chắc chắn là thế này!
Vừa nghĩ xong, cô nhanh chóng xoay người, đã nghĩ tìm một góc khuất,trốn vào trong đó!
- A...
Bất ngờ, chân trái bị chuột rút, ngã cái rầm trên mặt đất.
Ánh mắt mọi người vốn đều tập trung trên người Tần Tấn Dương, nhưng khi
nghe t