XtGem Forum catalog
Chồng Cũ, Anh Nợ Em Một Đứa Con

Chồng Cũ, Anh Nợ Em Một Đứa Con

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324563

Bình chọn: 10.00/10/456 lượt.

o ông bà rồi, cho nên cháu đem chocolate mình thích ăn nhất cho ông bà, mong ông bà đừng tức giận.”

“Kính Huyên, mau đến đây ông ôm một cái nào, cháu ngoan của ông…” Ninh Húc Đông nghe thấy đứa trẻ gọi mình là ông nội, vẻ mặt kích động vô cùng, ngay cả nằm mơ ông cũng muốn được ôm cháu nội, giờ ông trời bất ngờ đưa đến cho ông một đứa cháu, sao ông có thể mất hứng được chứ.

Kính Huyên nghe thấy ông cụ đứng trước mặt gọi mình đi qua, cậu bé có chút chần chừ nhìn về phía Hoa Ngữ Nông, giống như đang chờ cô quyết định.

Hoa Ngữ Nông gật đầu, cho bé một ánh mắt khẳng định, ý bảo bé đi qua.

“Ông nội…” Kính Huyên được Hoa Ngữ Nông cho phép xong, lập tức hai mắt rưng rưng, giọng nói chất chứa thâm tình gọi một tiếng, sau đó sà vào lòng Ninh Húc Đông.

Ninh Húc Đông bị tiếng gọi bao hàm tình thân vô tận của cậu bé động chạm đến nơi mềm mại nhất trong lòng, một tay ôm Kính Huyên thật chặt, miệng thì thào nói: “Cháu ngoan của ông, cháu ngoan, cuối cùng ông nội cũng được nhìn thấy cháu rồi…”

“Không đúng, ông nội…Ông phải nói như thế này cơ…” Kính Huyên giãy dụa trong lòng Ninh Húc Đông, sau đó thò cái đầu nhỏ ra, hai tay gấp lại ôm không khí, như đang bắt chước người lớn, đè nén thanh âm nói: “Cháu ngoan của ông, ông nhớ cháu lắm, từ khi ba mẹ cháu qua đời, chúng ta chính là người thân duy nhất trên đời này của cháu, chúng ta cần phải sống cùng nhau thật hạnh phúc cháu nhé.”

Hoa Ngữ Nông nghe vậy, trên đầu không khỏi toát mồ hôi lạnh, mà Ninh Quân Hạo cũng nhìn con với vẻ mặt đen xì.

“Trong TV đều diễn như vậy cả mà.” Kính Huyên thấy tất cả mọi người đều nhìn mình không nói lời nào, liền cực kỳ nghiêm túc giải thích.

(Momo: Bạn chẻ này sát phong cảnh quá ='>'>)

Người đầu tiên phản ứng là Dương Thải Phân, bà nghe xong lời Kính Huyên nói, lập tức vươn tay ôm bé vào trong ngực, vẻ mặt phẫn nộ nhìn Hoa Ngữ Nông nói: “Cô xem cô dạy cháu ngoan của tôi thành cái dạng gì đây này?”

Kính Huyên nghe thấy Dương Thải Phân phê bình Hoa Ngữ Nông, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía bà, vẻ mặt khinh bỉ nói: “Bà nội chính là mẹ chồng già chỉ biết bắt nạt con dâu trẻ tuổi xinh đẹp trong truyền thuyết đúng không? Như vậy là không hay đâu…”

“Kính Huyên, con mau câm miệng lại, sao có thể nói bà như vậy được chứ?” Hoa Ngữ Nông bị mấy lời nói của Kính Huyên doạ cho sắc mặt tái nhợt cả, vội vàng bắt thằng bé im miệng.

Dương Thải Phân cũng bị mấy lời “đồng ngôn vô kỵ”* của Kính Huyên làm cho sợ hãi, bà có phần kinh ngạc mở to mắt nhìn cậu bé dễ thương trong lòng mình, chỉ có điều những lời từ cái miệng “ngây thơ” kia phun ra thiếu chút nữa khiến bà nghẹn chết.

(*Đồng ngôn vô kỵ: lời của trẻ nhỏ không có cố kị)

“Mẹ, chúng ta về nhà đi, ông bà nội hình như không hoan nghênh chúng ta rồi.” Nói xong, Kính Huyên tránh khỏi vòng tay của Dương Thải Phân, đi về phía Hoa Ngữ Nông.

Ninh Quân Hạo thấy thế, vươn một tay bế cậu nhóc lên, nghiêm mặt nói: “Từ hôm nay trở đi, đây sẽ là nhà của con, đâu cũng không được đi nữa.”

Hoa Ngữ Nông nghe vậy, ánh mắt thoáng kinh ngạc, quay sang nhìn anh.

Tiếp đó, Ninh Quân Hạo lại hướng về phía Ninh Húc Đông và Dương Thải Phân đang sững sờ nói: “Trong bụng Hoa Ngữ Nông bây giờ đang có con của con, con sẽ phục hôn cùng cô ấy, hy vọng tin tức này sẽ là điều tốt lành đối với hai người.”

“Cái gì? Quân Hạo, con…con nói thật sao? Con muốn phục hôn cùng cô ta?” Dương Thải Phân nghe vậy, nét mặt tỏ vẻ không sao tin nổi.

“Trừ phi mẹ muốn cháu mình sau này gọi người đàn ông khác là ba.” Nói xong, Ninh Quân Hạo nhìn về phía Hoa Ngữ Nông nói: “Để tôi bảo người mang hành lý của em và Kính Huyên sang đây, đêm nay em không cần trở về nữa.”

Nói rồi, anh cũng không để tâm đến vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, nhét Kính Huyên vào lòng Ninh Húc Đông, sau đó lập tức đi về phía cửa.

Hoa Ngữ Nông thật không ngờ anh lại đột nhiên quyết định phục hôn cùng mình, trong nỗi bàng hoàng, cô vội vàng đuổi theo anh ra ngoài.

“Quân Hạo…chờ em một chút…” Đuổi đến cửa, cô gọi với theo bóng lưng của anh.

Ninh Quân Hạo nghe thấy tiếng của cô, cả người đứng lại, bước chân cũng dừng.

Hoa Ngữ Nông chạy đến trước mặt anh rất nhanh, nhìn thấy nét mặt không chút thay đổi của anh, cô há miệng thở dốc, chần chừ nói: “Vì sao anh lại đột nhiên quyết định như thế?”

“Đó không phải là mong ước của em sao?” Ánh mắt Ninh Quân Hạo thản nhiên dừng lại trên mặt cô, tuy rằng nét mặt vẫn không thay đổi như cũ, nhưng thanh âm lại không bình tĩnh được như vậy, cô có thể mơ hồ nhận thấy sự giận dữ phát ra từ trong nội tâm anh.

“Em chỉ là…không rõ vì sao anh đột nhiên…” Cô muốn biết nguyên nhân, chỉ có điều, anh lại không muốn tiếp tục nói bất cứ điều gì cùng cô cả, lạnh lùng ngắt lời: “Tôi thành toàn cho mong ước được làm Ninh phu nhân của em, em không phải nên mang ơn tôi hay sao? Có điều, em cũng đừng vui mừng quá sớm, thứ em có được, cũng chỉ là cái tên gọi Ninh phu nhân mà thôi.”

Nói rồi, anh không hề quay đầu lại đi về phía trước.

Hoa Ngữ Nông ngây ngốc đứng nguyên một chỗ, giây phút ấy, cô cảm thấy lòng mình như bị một tảng đá lớn đè lên, có phần vô