
lực.
Ý của anh vừa nãy, là muốn nói rõ ràng với cô rằng, đừng nên si tâm vọng tưởng gì với anh hay sao?
Giữa hai người bọn họ, chỉ có thể là một cặp vợ chồng hữu danh vô thực thôi ư?
Vậy là đủ rồi, cũng giống như lúc trước khi cô gả cho anh vậy, lúc ấy, không phải anh cũng không hề yêu cô hay sao?
************
Trong phòng, Ninh Húc Đông và Dương Thải Phân tuy rằng có chút nội thương vì những lời nói không cố kỵ của Kính Huyên, nhưng chung quy cũng là cháu nội của mình, còn có dáng vẻ phấn điêu ngọc mài hết sức đáng yêu nữa, hệt như đúc từ một khuôn với Ninh Quân Hạo trước đây, khiến bọn họ vô cùng yêu thích.
“Cháu ngoan, mau nói cho ông nội, mấy năm nay cháu sống ở nước ngoài với mẹ thế nào? Cuộc sống của hai người có tốt không?” Ninh Húc Đông quan tâm tới hoàn cảnh sinh sống trước đây của cháu nội bảo bối, ông ân cần hỏi han.
“Có ạ, ở Tây Ban Nha cháu có một ngôi nhà xinh xắn, mẹ còn trồng một cái cây ở trước nhà lúc sinh ra cháu nữa cơ, nói là để cây nhỏ lớn dần theo cháu. Có điều, về sau cháu phải đến bệnh viện, thế nên mẹ không còn vui vẻ như trước nữa.” Nói rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn của Kính Huyên dần biến thành vẻ buồn bã.
“Đến bệnh viện? Vì sao cháu phải đến bệnh viện? Cháu bị làm sao? Hay là mẹ cháu có bệnh gì?” Dương Thải Phân vừa nghe đến hai chữ “bệnh viện”, thần kinh lập tức trở nên căng thẳng, cầm lấy bàn tay nhỏ bé béo mập của Kính Huyên hỏi.
“Họ nói là một căn bệnh kỳ quái gì đó, những dì ở phòng bệnh cách vách mắc phải bệnh này đều đã lên thiên đường, cháu cũng có thể sẽ phải đi lên đó…” Nét mặt Kính Huyên có chút ngây thơ nói.
Lúc này Hoa Ngữ Nông cũng vừa quay trở lại nhà, chợt nghe thấy Kính Huyên nói với Ninh Húc Đông và Dương Thải Phân như vậy, lập tức khẩn trương chạy tới trước mặt thằng bé, muốn bắt nó im miệng: “Kính Huyên, con đang nói lung tung cái gì thế?”
“Cô mau nói đi, chuyện Kính Huyên vừa nhắc tới cuối cùng là như thế nào? Thằng bé mắc phải chứng bệnh kỳ quái gì? Còn có cái gì mà lên thiên đường, đó là chuyện thế nào hả?” Hai mắt Ninh Húc Đông chăm chú nhìn vào Hoa Ngữ Nông, không để cho cô có cơ hội trả lời lấy lệ.
“Vâng…Thật xin lỗi…Chuyện này đáng lẽ nên sớm nói cho hai người, chỉ là…chúng con không muốn để mọi người lo lắng, cho nên…” Hoa Ngữ Nông thật không ngờ bí mật mình muốn giấu diếm lại bị vạch trần nhanh như vậy, trong chốc lát không biết nên nhắc đến chuyện bệnh tình của Kính Huyên trước mặt hai vị như thế nào.
“Cô mau nói đi, rốt cuộc Kính Huyên mắc phải bệnh gì?” Dương Thải Phân không bình tĩnh được như Ninh Húc Đông, lúc nói chuyện bà đã đứng lên cầm chặt tay Hoa Ngữ Nông, giống như quyết định nếu cô không cho mình đáp án sẽ không buông tay ra vậy.
“Dạ vâng…” Hoa Ngữ Nông do dự một chút, cuối cùng biết chuyện này có muốn cũng không giấu diếm được nữa, vì vậy nói: “Là bệnh bạch cầu ạ…”
“Cái… Cái gì?” Dương Thải Phân nghe vậy, nhất thời chỉ cảm thấy trước mắt mình tối sầm, cả người ngã về phía ghế salon đằng sau.
“Giờ đã tìm được phương pháp trị liệu rồi, cho nên…”
“Có phải cần ghép tủy hay không? Chúng ta có thể đi làm xét nghiệm.” Nghe vậy, Ninh Húc Đông lập tức đề nghị.
Hoa Ngữ Nông nhìn Ninh Húc Đông quan tâm đến Kính Huyên như vậy, trong lòng thấy được an ủi, liền lắc đầu nói: “Nhóm máu của hai người không giống với Kính Huyên, cho nên không thể làm phẫu thuật được. Kế hoạch trước mắt tốt nhất là chờ đứa bé trong bụng con sinh ra, sau đó dùng máu cuống rốn để ghép…”
“Nếu như vậy, cô liền an tâm ở chỗ này đi, cố gắng bình an sinh ra đứa bé.” Nói xong, Ninh Húc Đông liền hướng ánh mắt về phía Dương Thải Phân ngồi bên cạnh mình, nét mặt vẫn lạnh băng như cũ, như đang nhắc nhở bà không được tiếp tục nhăn nhó với Hoa Ngữ Nông nữa.
Dương Thải Phân nhận được tín hiệu từ ánh mắt Ninh Húc Đông truyền tới, bà hơi trợn mắt, nhìn Hoa Ngữ Nông đứng trước mặt, nói với bà Trương đang đứng một bên: “Bác Trương, bác sửa sang lại phòng khách trên lầu cho tốt, để cô ấy ở lại chỗ đó.”
“Dạ vâng, phu nhân.” Bà Trương nghe vậy, gật đầu, sau đó xoay người chuẩn bị đi sắp xếp hai người giúp việc tới thu dọn.
Kính Huyên nghe vậy, lập tức ngẩng đầu nhìn Dương Thải Phân hỏi: “Thế còn cháu? Cháu thì sao? Bà nội, cháu sẽ ở chỗ nào?”
Dương Thải Phân thấy Kính Huyên cuối cùng cũng khôi phục dáng vẻ đáng yêu của trẻ con, liền sủng ái sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu bé: “Cháu ấy à, bà bảo người ta chuẩn bị cho cháu một căn phòng trẻ em cực kỳ xinh đẹp nhé, được không?”
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Kính Huyên lập tức tối sầm, ánh mắt cực kỳ tà ác nói: “Quả nhiên là mẹ chồng già thích bắt nạt con dâu…”
Dương Thải Phân muốn ngất ngay tại chỗ, trong lòng bà nhận định, quả nhiên tiểu gia hỏa này là kẻ thù kiếp trước của mình.
“Kính Huyên, sao con có thể nói với bà nội như vậy? Con còn như thế, mẹ sẽ giận đấy.” Hoa Ngữ Nông lo lắng nếu Kính Huyên còn tiếp tục ăn nói lung tung như vậy sẽ chọc giận Dương Thải Phân, đến lúc đó ngay cả thằng bé bà ấy cũng sẽ không nể mặt nữa.
“Mẹ, mẹ đừng giận mà, mẹ mà giận thì em bé trong bụng cũng sẽ không vui đấy.” Lúc này Kính